linh cười tươi
- Này, bà mau kể cho tôi nghe chuyện ba năm trước đi – Nhỏ nài nỉ – Đi mà.
- Rồi, tôi kể đây – Nó cốc vào đầu nhỏ – Bà không thay đổi gì hết, vẫn trẻ con như ngày nào.
- Kệ tui, có kể không thì bảo? – Nhỏ xoa xoa đầu
- Rồi, muốn hỏi gì hỏi đi, tui sẽ trả lời – Nó mỉm cười
- Tất cả mọi chuyện – Trang Linh và nhỏ đồng thanh.
- Hai người hợp nhau thế? – Nó bật cười – Được rồi, chuyện là như thế này…
Nó cầm li nước lên uống rồi mới bắt đầu lể.
- Ba năm trước, khi tôi đến phi trường lấy vé, tôi bất chợt nghe thấy cô nhân viên nói rằng còn dư một chiếc vé đến Pháp do có 1 khác hàng vừa huỷ bỏ. Đột nhiên tôi nổi hứng muốn đến Pháp một chuyến, thế là tôi đổi lấy chiếc vé đó, bù thêm một ít tiền và lên máy bay. Sau khi đến nơi, tôi xin vào làm ở một công ty kinh doanh và thuê một căn hộ để ở. Trong thời gian ở bên đó, tôi tình cờ gặp lại Mary, bà còn nhớ cô ấy không? – Nó mỉm cười nhìn nhỏ
- Mary? Chẳng lẽ là Mary, em gái kết nghĩa của bà? – Nhỏ ngạc nhiên nói.
- Phải, chúng tôi tình cờ gặp nhau và tui được biết cô ấy cũng làm tại công ty tui xin vào. Thế là tui dọn hẳn về nhà Mary ở, một thời gian sau, tui gặp Simon, đồng nghiệp lâu năm của Mary. Qua một thời gian quen biết, tui và anh ấy đã trở nên vô cùng thân thiết, anh ấy luôn quan tâm tới tui…– Nó bất giác mỉm cười
- Này, đừng nói với tui người Thiên Thiên gọi là ba, chính là anh chàng tên Simon đó nhé? – Nhỏ trợn mắt lên, Trang Linh cũng trong tình trạng tương tự.
- Đúng vậy, người Thiên Thiên gọi là ba chính là Simon – Nó mỉm cười – Bà không biết tui đã khó khăn như thế nào đâu, khi Thiên Thiên biết nói, tui đã phải đồng thời dạy cho nó cả tiếng Pháp và tiếng Việt, nhờ vậy mà bé mới nói chuyện lưu loát thế đó chứ.
- CÁI GÌ? – Mắt của nhỏ và Trang Linh mở to hết cỡ – Bà thật sự có con với người khác sao?
- Này, hai người làm gì thế? Có để tui kể không? Mà hai người phải thề với tui, không được nói cho ai biết, được chứ? – Nó nghiêm giọng
- Tại sao? – Cả hai đồng thanh
- Có thề không? – Nó hỏi lại, giọng nói vô cùng cương quyết
- Được rồi, tui/em thề – Lại đồng thanh.
- Tốt, tui kể tiếp đây, thật ra là như thế này…
Sau một hồi nghe nó phân tích và kể nốt câu chuyện, nhỏ và Trang Linh bất giác nhìn nhau, nhỏ ngập ngừng nói:
- Này, bà có thấy làm vậy là tội nghiệp cho Chấn Phong lắm không? Dù gì Chấn Phong cũng rất yêu bà mà
- Yêu thương gì chứ?Tui không cần biết, những tổn thương mà anh ta gây ra cho tui, tui vĩnh viễn không bao giờ quên – Nó nghiến răng, mắt đầy đau đớn.
- Nguyệt à, thật ra lần đó, Chấn Phong và Tuyết lan không làm gì cả – Nhỏ nhẹ nhàng nói
- Tui không tin, chẳng phải chính anh ta đã thừa nhận sao? – Nó nghi ngờ nói, trong lòng có chút rung động.
- Điều đó là sự thật, tui có thể đảm bảo chuyện đó, bà đừng như vậy, trong vòng ba năm qua, Chấn Phong đã chịu khổ rất nhiều, anh ta còn yêu bà nhiều lắm Nguyệt à
- Thật vậy sao? Giữa họ không có chuyện gì thật sao? – Giọng nói nó run rẩy
- Phải, em có thể làm chứng, chắc chắn không thể nào – Trang Linh rụt rè lên tiếng – Chị hãy tin em và chị Giao Châu, bọn em nói thật đấy ạ.
- Thôi, em đừng nói nữa, chị đã hiểu rồi, tự chị sẽ biết cách giải quyết chuyện này – Nó mỉm cười dịu dàng – Thôi, ăn đi, đồ ăn nguội cả rồi.
Nghe nó nói vậy, cả nhỏ và Trang Linh đều không dám nói thêm mà cuối xuống ăn, cầu trời cho nó biết làm chuyện tốt. Còn nó, sau khi đã nghe nhỏ và Trang Linh nói, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, nhưng nó vẫn sẽ cho hắn chịu khổ vì những tổn thương hắn đã gây ra cho nó dù là do bị Tuyết Lan hại, cái gì cũng phải có qua có lại và nó sẽ cho hắn nhận những gì hắn đáng nhận lấy.
Phần 96:
Sau khi ăn xong, nhỏ và Trang Linh chạy về trước, nó thấy lạ nhưng cũng không cản bởi vì nó còn phải đi đón Thiên Thiên và bà Như Huỳnh. Đợi nó đi khỏi, nhỏ lấy điện thoại ra gọi cho Gia Long, giọng nói gấp gáp:
- Anh, em đây, anh đang ở đâu?
- Anh đang ở nhà Chấn Phong, có chuyện gì không em? – Gia Long mỉm cười
- Vậy thì tốt, anh cứ ở đó nhé, em với Trang Linh sẽ đến ngay, có một chuyện rất quan trọng em cần phải nói cho mọi người biết – Nhỏ nói nhanh rồi tắt máy.
Cùng lúc đó, Trang Linh cũng gọi cho Eric để bảo anh đến nhà hắn rồi hai người đón taxi đến đó. Một lúc sau, nhỏ, Trang Linh và Eric đến nơi cùng lúc, không để anh kịp hỏi, Trang Linh đã lôi anh vào nhà và chạy lên phòng hắn. Lúc ấy, Gia Long cũng đang ở đó, anh đang múc cháo ra cho hắn ăn, nhìn hắn lúc này, nhỏ, Trang Linh và Eric đều cảm thấy xót xa. Hắn trông xanh xao và mệt mỏi, ánh mắt trầm tư nhìn vào khoảng không vô định, không chút cảm xúc. Thà hắn cứ lạnh lùng như ba năm nay, có lẽ sẽ hay hơn là hắn như thế này, điều này chứng tỏ hắn đang rất đau vì nó. Nhỏ khẽ lên tiếng, đánh tan bầu không khí nặng nề của căn phòng:
- Chấn Phong, tôi có chuyện này muốn hỏi anh được không? – Nhỏ ngập ngừng
- Chuyện gì? – Hắn nói đều đều
- Anh biết chuyện Bạch Nguyệt đã trở về rồi đúng không? Cả chuyện nó đã có con nữa.
- Tôi biết – Lời hắn nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng đâu đó người ta vẫn cảm nhận được một nỗi đau thầm lặng.
- Anh sẽ làm gì? – Nhỏ lên tiếng
- Tôi sẽ buông tay, có lẽ, người có thể khiến cho cô ấy hạnh phúc không phải là tôi – Hắn vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
- KHÔNG ĐƯỢC – Cả nhỏ và Trang Linh đồng thanh hét lên – Anh không thể làm như vậy được.
- Tại sao? Cô ấy cũng đã có con rồi, tôi còn làm được gì nữa? – Hắn mỉm cười chua chát
- Bởi vì…- Nhỏ toan nói nhưng nhanh chóng im lặng vì nhớ tới lời thề với nó, Trang Linh thì nhìn nhỏ bối rồi.
Hắn nhìn hai người khó hiểu, nhỏ lắc đầu nhè nhẹ rồi chán nản nói:
- Tôi không thể nói được, nhưng tôi chỉ có thể nói với anh một chuyện, nếu anh buông tay, anh sẽ hối hận hơn ba năm trước gấp trăm lần – Nhỏ nhìn vào mắt hắn – Anh hãy nhìn Thiên Thiên, hãy xem thằng bé giống ai, đó là những gì tôi có thể nói
- Giao Châu, chuyện này là sao? – Gia Long thắc mắc
- Nguyệt đã kể cho em và Trang Linh nghe chuyện xảy ra trong vòng ba năm nó ra đi, nhưng nó cũng bắt bọn em thề, không được phép tiết lộ mọi chuyện cho ai, những gì bọn em có thể nói chỉ là như vậy, em rất tiếc.
Trang Linh đứng bên cạnh giải thích cho Eric những gì nhỏ nói rồi tiến về phía hắn, chân thành nói:
- Anh đừng bỏ cuộc, đừng buông tay, anh hãy nghe theo trái tim của mình, em tin, sẽ có lúc anh nhận ra sự thật – Trang Linh mỉm cười.
Hắn gật đầu không đáp, trong đầu xuất hiện nhiều nghi vấn. Trong lúc hắn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, nhỏ lôi Eric, Trang Linh và Gia Long ra một góc để bàn kế, nổ phát súng đầu tiên cho chiến dịch đem nó và hắn trở lại với nhau. Sau khi đã thống nhất, cả bọn kéo về để chuẩn bị cho những kế hoạch khác, còn Gia Long được giao nhiệm vụ thuyết phục hắn tham gia kế hoạch. Anh cứ nghĩ hắn sẽ từ chối không tham gia, nào ngờ khi anh vừa nói xong, hắn đã gật đầu cái rụp. Gia Long mừng rỡ báo cho nhỏ biết rồi chạy ra ngoài mua đồ cho hắn. Còn lại một mình, hắn khẽ mỉm cười, thầm nhủ với bản thân mình:
- Nhất định anh sẽ khiến em quay trở về bên anh.
Tối hôm đó, khi nó đang nấu bữa tối thì nhỏ gọi đến, giọng nói vô cùng hốt hoảng. Sau khi nghe nhỏ thông báo, nó sa sầm mặt lại rồi giao chuyện nấu nướng cho người giúp việc, bỏ Thiên Thiên ở nhà cho bà Như Huỳnh chăm sóc rồi lên xe phóng đi. Một lúc sau, nó có mặt tại nhà hắn, vừa định bước vào nhà, điện thoại nó hiện lên tin nhắn do nhỏ gửi đến:
- Bọn tui không ai cản được Chấn Phong hết, hy vọng duy nhất chỉ có bà thôi, cố lên nhé.
Dẹp điện thoại vào túi xách, nó khẽ thở dài, nó sợ không kềm chế được tình cảm của bản thân, sau khi biết được sự thật, tuy nó vẫn còn muốn cho hắn nếm một chút đau khổ, nhưng không hiểu sao, trái tim nó giờ đây đang đập rộn ràng. Hít một hơi thật sâu, nó đẩy cửa bước vào:
- Cửa không khoá? Thôi kệ – Nó tự nói với bản thân mình
Vừa bước vào nhà, một mùi rượu nồng nặc tràn vào mũi nó khiến nó suýt say mà té bổ nhào. Cố gắng thở thật ít, nó khép cửa lại. Trong nhà tối om, chỉ có ánh đèn leo lét phát ra trên phòng của nó ngày xưa. Khi bước ngang qua chiếc ghế salon trong phòng khách, đột nhiên có một bóng đen khiến nó chú ý. Nheo mắt lại một chút, nó nhận ra bóng đen đó chính là hắn. Hắn đang ngồi ôm chai rượu và uống một cách vô tội vạ. Do đã nghe nhỏ kể, nó biết nếu hắn uống rượu quá nhiều sẽ như thế nào, thế là nó tiến lại gần hắn và ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
- Chấn Phong, anh có nhận ra tôi không?
Hắn không đếm xỉa tới nó và vẫn tiếp tục uống. Nó cau mày, kiên nhẫn nói thêm một lần nữa, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng vẫn có một chút gì đó rất ấm áp:
- Chấn Phong, đưa chai rượu đây, đừng uống nữa.
Hắn hơi khựng lại nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục nốc rượu. Nó bực tức giật phắt chai rượu ra, đặt lên bàn, gắt lên:
- Anh có biết anh đang bị cấm uống rượu không? Anh lại muốn ngất xỉu như hôm hôn lễ của Trang Linh và Eric à?
Nghe nó nói, trong lòng hắn hơi ngỡ ngàng, thì ra, hôm đó hắn không hề nghe lầm, quả nhiên người đến bên cạnh hắn lúc hắn ngất đi chính là nó. Thấy hắn im lìm không nói gì, nó đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
- Tôi về đây, anh đừng có uống rượu nữa đấy, tạm biệt.
Nói rồi, nó quay đi, nhưng chưa được ba bước, nó đã bị một vòng tay ấm áp kéo ngược lại.
Phần 97:
Bất ngờ, nó ngã vào vòng tay ấm áp đang ôm lấy nó, một mùi hương nam tính thân thuộc mê hoặc tâm trí của nó, cộng thêm mùi rượu từ người hắn phát ra khiến nó say, mặt nó đã đỏ bừng, nay lại càng đỏ hơn nữa. Nó cố tỏ ra lạnh lùng để che đi sự xấu hổ của mình:
- Mau bỏ tôi ra, anh đang làm gì vậy? – Nó vùng vẫy nhưng càng lúc càng bị hắn ôm chặt hơn.
Hắn kề sát tai nó thì thầm, phả hơi thở nóng rực vào mặt nó khiến gương mặt nó trở nên nóng bừng
- Nguyệt, về với anh đi, anh vẫn còn yêu em rất nhiều – Hắn hôn nhẹ vào gáy nó khiến nó khẽ run lên.
- Anh đang nói gì thế? Tôi đã có con rồi, mau bỏ tôi ra – Nó hét lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn.
- Không sao cả, anh vẫn sẽ nuôi Hạo Thiên, anh sẽ chấp nhận mọi thứ của em, rồi chúng ta cũng sẽ có đứa con của anh và em thôi – Hắn mỉm cười, cắn nhẹ vào vành tai nó.
- Ưhmm…- Nó khẽ rên lên, cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại chống chọi để thoát khỏi sự mê hoặc của hắn – Buông tôi ra, buông ra mau.
Hắn nhếch mép, nở nụ cười chiến thắng, một tay hắn vẫn giữ chặt nó còn tay kia hắn với lấy chai rượu trên bàn và ngậm lấy một ít rượu. Rồi hắn quay ngược nó lại và bất thình lình chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của nó. Nó cảm thấy bị tê liệt, cố gắng mím môi thật chặt nhưng vô ích, hắn đã khiến nó há miệng và cho rượu vào đó. Sau khi nuốt xong chỗ rượu đó, não nó phát ra tia cảnh báo cuối cùng rồi trở nên đứng máy, nó không thể suy nghĩ được chuyện gì. Hắn vẫn tiếp tục hôn nó một cách cuồng nhiệt, dần dần, nó cũng đáp lại hắn. Nó choàng tay vòng qua cổ hắn, kéo hắn sát vào người, tất cả nỗi nhớ thương, vị đăng đắng của sự hận thù hoà quyện với tình yêu thương, nhớ mong da diết của cả nó và hắn đều được bộc lộ. Hắn mỉm cười đắc thắng và bế nó lên phòng trong khi vẫn tiếp tục hôn nó. Nó không còn cảm nhận được gì khác ngoài nụ hôn ngọt ngào của hắn, nó để mặc cho hắn đặt nó lên giường, bàn tay bắt đầu sờ soạng lung tung. Rồi từng lớp, từng lớp quần áo rơi xuống đất, hai cơ thể áp sát vào nhau, đam mê, quyến luyến. Hắn dừng lại một chút để ngắm nhìn nó, làn da trắng mịn không tì vết, gò bồng đào căng đầy đang hưởng ứng hắn, cái cổ nhỏ nhắn, gương mặt đang chìm trong mê đắm. Cơ thể nó như đang toát ra một sức quyến rũ mãnh liệt khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn cúi xuống đặt vào cổ nó một nụ hôn rồi từ từ trượt dài xuống “hòn đảo thần tiên” của nó. Hắn dùng tay xoa nắn khiến nó khẽ rên lên. Khi đã hết chịu nổi, hắn từ từ tiến vào trong nó, nó khe khẽ than đau, một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt ửng hồng của nó, điều này khiến hắn cảm thấy khó hiểu, nếu nó đã có người khác ở nước ngoài và có Thiên Thiên, chắc hẳn nó phải quen với chuyện này chứ, hắn không ngờ nó lại thấy đau. Hắn cúi xuống đặt vào môi nó một nụ hôn, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau cho nó. Đêm hôm đó, nó và hắn quấn chặt lấy nhau, tất cả những gì đã bị kềm nén trong ba năm đều được bộc phát. Sau khi cho nó tất cả những mầm mống tội lỗi của mình, hắn ôm lấy nó và chìm vào trong giấc ngủ. Đêm hôm đó, hắn đã có một giấc ngủ rất ngon, giấc ngủ trọn vẹn nhất kể từ khi nó ra đi và nó cũng thế
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, nó từ từ tỉnh dậy, nó cảm thấy toàn thân ê ẩm, đầu lại choáng váng và nhất là hơi lành lạnh. Khi phát hiện bản thân đang trong tình cảnh không có mảnh vải che thân, nó càng tá hoả hơn khi nhìn thấy hắn đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh nó. Nó ngồi chết sững, căn cứ theo những gì còn đọng lại trong kí ức của nó, tối qua, sau khi nó bị hắn cho uống rượu, nó không còn biết gì cả, hình như nó và hắn đã hôn nhau rất lâu, rồi sau đó, nó và hắn đã…
Nghĩ tới đó, nó quăng cho hắn ánh mắt căm hận rồi rón rén bước xuống giường. Nào ngờ khi chân còn chưa kịp chạm đất, nó đã bị kéo ngược trở lại. Hắn mỉm cười dịu dàng, ôm chầm lấy nó:
- Em đi đâu thế? Tối qua, anh rất hạnh phúc.
- Buông tôi ra mau, anh là tên khốn, anh đã chuốc rượu tôi – Nó giận dữ nói, nhưng không hiểu sao lại giống hệt như nó đang làm nũng hắn vậy.
- Ừ, anh là tên khốn và bây giờ anh sẽ tiếp tục làm một tên khốn – Hắn cười gian và cúi xuống hôn nó
- Không…uhmmmmm…- Nó mở miệng phản đối nhưng vô hiệu.
Hắn hôn nó đến khi nó không thở nổi mới luyến tiếc dừng lại. Hắn mỉm cười nhìn nó, ánh mắt vô cùng dịu dàng:
- Anh yêu em, em có biết không?
- Không, tôi không quan tâm – Nó lảng tránh ánh mắt của hắn và dĩ nhiên, hắn đã nhìn thấy sự bối rối của nó.
Hắn hôn lên trán nó rồi đỡ nó dậy, sau đó bá đạo bế nó vào phòng tắm với lí do sau một đêm vận động quá sức thì phải tắm nước ấm, mà hắn thì không muốn chờ đợi. Dĩ nhiên là nó phản đối nhưng sau khi nghe hắn doạ sẽ “ăn” nó thêm một lần nữa thì nó đành ngậm ngùi im lặng để bảo toàn tính mạng. Sau khi tắm xong, nó toan bỏ chạy thì bị hắn tóm lại và thế là đánh phải cắn răng đi ăn sáng cùng hắn. Tuy trong lòng khá tức giận nhưng nó cũng cảm thấy thật hạnh phúc. Nó thường hay mơ thấy chuyện lúc trước và dù cố không nghĩ đến, nó vẫn không thể phủ nhận rằng một phần nào đó trong lòng nó vẫn muốn trở về với những ngày tháng hạnh phúc lúc trước. Thấy nó trầm tư suy nghĩ nhưng gương mặt lạnh lùng đã có chút ấm áp, hắn khẽ mỉm cười, nếu hắn đoán đúng, hắn là người duy nhất trong ba năm trở lại đây mà nó đã làm chuyện đó, nhưng nếu vậy, chẳng lẽ Thiên Thiên là con hắn sao? Không thể nào? Chẳng phải ngày đó vị bác sĩ đã nói rằng nó đã sẩy thai hay sao? Chuyện này xem ra không hề đơn giản, nhất định hắn phải điều tra để làm rõ tất cả mọi chuyện.
Phần 98:
Sau khi ăn sáng, hắn đưa nó về nhà. Bước xuống xe, nó bực tức đi vào nhà, hắn mỉm cười bước theo nó, điệu bộ vô cùng thoải mái và vui vẻ. Nó quay phắt lại nhìn hắn, quát lên, mặt đỏ phừng phừng:
- Này, anh đi theo tôi làm gì thế?
- Thích, anh đến thăm ba mẹ, có gì không phải sao? – Hắn mỉm cười thích thú khi nhìn thấy gương mặt tức giận pha lẫn ngại ngùng của nó.
- Ba mẹ của tôi chứ không phải của anh – Nó lườm hắn toé lửa nhưng mặt vẫn đỏ ửng.
- Để rồi xem – Hắn cười thích thú rồi đi vào nhà, để nó đang tức muốn hộc máu.
Nó cảm thấy ngượng khi đối mặt với hắn, không ngờ trong ba năm qua, nó lúc nào cũng lạnh lùng, không dễ dàng nổi giận với bất cứ chuyện gì, vậy mà khi trở về đây và gặp lại hắn, nó lại trở nên dễ tức giận hơn bao giờ hết, hắn đúng là tên đáng ghét mà. Đứng lầm bầm rủa hắn một hồi, nó hậm hực bước vào nhà. Vừa đẩy cửa vào, nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, nó suýt té xỉu. Hạo Thiên, con trai cưng của nó, là đứa bé vốn rất ghét tiếp xúc với người lạ khi không có nó, lại đang chơi đùa với hắn rất vui vẻ. Không những thế, bé còn ôm chầm lấy hắn, thân thiết vô cùng, còn ba mẹ nó thì đang mỉm cười vui vẻ, tỏ ra vô cùng hài lòng khi nhìn thấy hai người đang vui đùa với nhau. Nó đen mặt lại, ánh mắt như muốn giết người chĩa thẳng về phía hắn. Đang chơi đùa, bỗng nhiên Hạo Thiên nhìn thấy nó, bé giật giật tay áo hắn, mếu máo:
- Chú ơi, mẹ Nguyệt, hic – Bé rưng rưng nước mắt – Mẹ Nguyệt đang sợ quá à.
Hắn hướng mắt nhìn về phía nó, mỉm cười rồi ôm lấy Thiên Thiên, dỗ dành:
- Đừng sợ, Thiên Thiên ngoan, có chú ở đây, cháu đừng sợ nữa.
- Vâng ạ, không sợ mẹ Nguyệt nữa đâu – Thiên Thiên toét miệng cười tươi rồi nhảy phóc lên lưng hắn – Chú Phong làm ba của Thiên Thiên nha, hihi.
- Lâm Hạo Thiên – Nó hét toáng lên, mặt đỏ bừng bừng – Con đang nói cái gì thế? Có im đi không?
- Ba cháu đâu? Chẳng phải cháu đã có ba rồi sao? – Hắn ngạc nhiên nhìn Thiên Thiên – Sao cháu lại bảo chú làm ba cháu?
- Vâng ạ, Thiên Thiên có ba rồi, nhưng đó là…uhm…– Bé chưa kịp nói dứt câu đã bị nó bịt miệng lại.
Nó đỏ bừng mặt, gằn giọng nói với bé:
- Thiên Thiên, con không được nói nữa, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ giận con đấy – Nó đe doạ, buông tay ra.
- Vâng ạ, Thiên Thiên không nói nữa đâu – Bé xịu mặt xuống, miệng vẫn lẩm bẩm – Con muốn chú Phong làm ba của con cơ.
Và dĩ nhiên, câu nói đó lọt vào tai hắn, hắn ngạc nhiên nắm lấy tay nó, ánh mắt tràn đầy hy vọng
- Nguyệt, thằng bé nói vậy là sao? Anh cần một lời giải thích cho chuyện này
- Không liên quan tới anh, thằng bé chỉ vì quá nhớ ba nên mới nói vậy thôi – Nó quay mặt đi, lạnh lùng nói, tránh né ánh mắt của hắn.
- Thật vậy sao? – Hắn nheo mắt lại nhìn nó, môi nở nụ cười khiến nó thoáng chột dạ nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.
- Phải, thật sự là như vậy – Nó vừa nói, vừa vén một lọn tóc lên.
Hành động đó lại lọt vào mắt hắn, rõ ràng nó đang nói dối, tuy chỉ sống với nó một thời gian nhưng hắn đã thấu hết những thói quen của nó. Và nhất là hành động nó vừa làm. Hắn nhớ rất rõ, mỗi khi nó nói dối, nó đều vén tóc lên, không thì cũng vân vê một lọn tóc nhỏ. Chắc chắn nó không ngờ thói quen của bản thân đã phản bội chính mình, được, nếu nó muốn chơi với hắn, hắn sẽ chiều theo ý nó. Hắn thở dài, bế Thiên Thiên lên, lắc lắc đầu:
- Thiên Thiên à, thời gian qua, mẹ Nguyệt bắt nạt cháu nhiều lắm phải không?
- Vâng ạ – Bé toe toét cười – Mẹ Nguyệt dữ lắm cơ, nhưng ẹm rất thương Thiên Thiên, đồ ăn mẹ nấu là ngon nhất ạ.
- Ừ, bây giờ cháu có muốn đi chơi không