nào? – Hắn mỉm cười, ngọt ngào nói – Chỉ chú với cháu thôi.
- Nhưng còn mẹ Nguyệt thì sao? – Thiên Thiên chớp chớp mắt tỏ vẻ lo lắng
Nghe những gì bé nói, nó mỉm cười đắc thắng, dĩ nhiên rồi, con trai của nó mà, rất thương nó, làm gì có chuyện chịu đi chơi với ai khác khi không có nó chứ. Nhìn thấy nụ cười của nó, hắn quay sang bé, giọng ngọt như mía lùi:
- Thiên Thiên không thích chơi trò chơi sao? Còn đồ chơi nữa, nhiều lắm đó – Hắn mỉm cười
- Nhưng…mẹ Nguyệt thì sao? – Thiên Thiên nhìn hắn, mặt đầy phân vân
- Thiên Thiên không thích đi chơi hay sao? Ở khu trò chơi, chú thường thấy mấy cô bé đáng yêu lắm đấy – Hắn vờ tiếc nuối, khẽ thở dài
- Vâng, cháu đi ạ, mình đi thôi chú – Thiên Thiên ôm lấy cổ hắn, mắt sáng rỡ
- Thiên Thiên ngoan lắm, bây giờ chú cháu mình đi nhé – Hắn nhìn nó, mỉm cười đắc thắng.
Còn nó đứng nhìn hắn chăm chăm, chỉ hận không lao vào giết hắn chết được.
- Không được, tôi không cho phép, Thiên Thiên, ở nhà với mẹ – Nó trừng mắt nhìn bé
- Con không muốn đâu – Thiên Thiên lè lưỡi ra, ôm chầm lấy hắn
- Con…– Nó tức nổ đom đóm, trong lòng gào thét kêu trời, tại sao ngay cả đứa con trai nó yêu thương nhất cũng theo phe hắn thế này?
Nó chợt nghĩ tới ông Minh và bà Như Huỳnh. Nó vội quay sang cầu cứu 2 người, nhìn họ bằng ánh mắt bi thương nhất:
- Ba, mẹ, Thiên Thiên không được phép đi đúng không ạ?
Cà hai người nhìn nhau mỉm cười rồi quay sang nhìn nó, khuôn mặt tươi rói. Nó cũng mỉm cười đáp lại, trong lòng hả hê với ý nghĩ nó đã thắng chắc. Ông minh vẫn cười, trả lời nhẹ hững:
- Dĩ nhiên là Thiên Thiên được phép đi.
“ẦM”, một đống gạch rơi thẳng lên đầu nó, nó đứng hình, miệng lắp bắp:
- Ba vừa nói là cho Thiên Thiên đi à?
- Ừ – Ông nhún vai, ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi quay sang Thiên Thiên – Cháu hãy chăm sóc cho Thiên Thiên nhé Chấn Phong.
- Vâng, cháu biết rồi, thưa bác cháu đi – Hắn mỉm cười đắc thắng nhìn nó rồi bế Thiên Thiên đi ra ngoài.
Nó đứng cứng ngắc, trong lòng đang gào thét không ngừng. Tại sao? Tại sao? Con trai nó đã đành, sao ngay cả ba mẹ nó cũng theo phe hắn thế này, rốt cuộc là tại sao? Ba mẹ nó không thấy nó đủ đáng thương hay sao mà còn giúp hắn? Còn cả nhỏ nữa, cũng tại nhỏ mà hôm qua hắn ăn nó sạch sành sanh không còn chừa lại miếng gì, huhu, rốt cuộc nó đã làm ra tội tình gì? Tại sao mọi người lại theo phe hắn chứ? Chung qui tất cả là tại hắn. Nghĩ tới đó, nó hét toáng lên, khiến hắn và Hạo Thiên đã ra tới cổng rồi nhưng vẫn giật mình, còn nhỏ thì đột nhiên thấy lạnh xương sống:
- LỤC CHẤN PHONG, ANH ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!
Sau 1 hồi chấn động vì tiếng hét “thánh thót” của nó, hắn cười như một thằng điên khiến Thiên Thiên tròn mắt ra vì không hiểu chuyện gì. Cô bé ngốc của hắn đúng thật là hết nói nổi, đã ba năm rồi, cố khoác lên người lớp vỏ lạnh lùng nhưng thật ra tính tình vẫn trẻ con như ngày nào. Cười một hồi, thấy Thiên Thiên đang nhìn hắn như sinh vật lạ, hắn vờ ho vài tiếng rồi đặt bé vào xe, hướng thẳng về phía khu vui chơi lớn nhất trong thành phố. Vừa bước xuống xe, Thiên Thiên đã lôi hắn chạy tứ phía, nào là mua cái này, chơi cái kia. Lăng xăng một hồi cũng thấm mệt, hắn bế bé lên và đi tìm một chỗ để ngồi. Sau khi đã yên vị, hắn bắt đầu kế hoạch tra hỏi của mình. Đưa cho Hạo Thiên que kem socola, hắn bắt đầu hỏi vu vơ:
- Thiên Thiên, ba cháu là người như thế nào?
- Là người tốt ạ – Thiên Thiên chăm chú ăn kem
- Thế thì mẹ Nguyệt và ba cháu chắc thân thiết nhau lắm à? – Hắn mỉm cười
- Vâng, thấy mẹ và ba hay đi cùng nhau – Thiên Thiên vô tư trả lời, không nhận ra khuôn mặt hắn đã đen lại sau câu trả lời đó.
- Vây, sao cháu lại muốn chú làm ba của cháu? Chẳng phải cháu đã có ba rồi sao? – Hắn cố nặn ra một nụ cười.
- Cháu muốn chú làm ba ruột cơ, còn ba Simon chỉ là ba nuôi của Thiên Thiên thôi – Bé vô tư nói, xử lí gọn que kem.
Phần 99:
Nghe câu trả lời hồn nhiên của Thiên Thiên, hắn lặng người, không lẽ, Thiên Thiên thật sự là con hắn sao? Nếu vậy, hắn phải lập tức đi điều tra chuyện này mới được. Nghĩ là làm, hắn bế Thiên Thiên lên rồi phóng đến bệnh viện để tìm vị bác sĩ ba năm trước, sẵn tiện xét nghiệm máu luôn cho xong. Đột nhiên, hắn nhìn thấy vị bác sĩ lúc trước, nhanh như chớp, hắn bế Thiên Thiên chạy đến chỗ ông. Nhìn thấy hắn, vị bác sĩ giật mình suýt đánh rơi quyển sổ trên tay, ông lấy lại bình tĩnh, hỏi hắn:
- À, thì ra là cậu, cậu đến đây có chuyện gì?
- Tôi muốn biết sự thật ba năm trước – Hắn nhìn ông bằng ánh mắt giết người
- Từ từ, bình tĩnh đã – Ông nuốt nước bọt cái ực, lắp bắp nói, mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm, mặt tái xanh.
- Tôi muốn biết sự thật – Hắn gằn từng chữ, mặt đằng đằng sát khí
- Chuyện gì? – Ông bối rối, giơ hai tay ra trước, ý bảo hắn bình tĩnh
- Cô ấy không hề sẩy thai đúng không? – Hắn lườm ông, ánh mắt sắc như dao cạo
- Phải, phải, cô ấy không hề sẩy thai – Ông đẩ gọng kính lên, thở dài, cố kìm nén sự sợ hãi torng lòng.
- Tại sao ông lại nói dối? – Hắn trừng mắt, sát khí bốc lên ngùn ngụt khiến ông cảm thấy khó thở.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh, ông từ tốn nói:
- Thật ra, ba năm trước, khi chúng tôi đã cấp cứu thành công và giữ lại được đứa bé. Đúng lúc đó, cô ấy chợt tỉnh dậy và bắt đầu khóc, cô ấy van xin tôi hãy nói rằng đứa bé đã bị sảy rồi, nếu tôi không giúp, cô ấy sẽ tự sát…– Ông lắc đầu chán nản – Lúc ấy tôi thấy cô ấy rất đau khổ nên mới đồng ý giúp, không ngờ ngày hôm nay, cậu cũng đã phát hiện ra.
Nghe ông nói xong, hắn lặng người, thì ra nỗi đau hắn gây ra cho nó còn lớn hơn hắn tưởng rất nhiều. Thấy vẻ mặt hắn trầm ngâm pha chút đau đớn, Thiên Thiên giật giật tay hắn, lo lắng hỏi:
- Chú Phong, chú làm sao vậy? Chú không khoẻ ở đâu phải không?
- Không, chú không sao, mà Thiên Thiên này, chú muốn nói với cháu chuyện này – Hắn bừng tỉnh, mỉm cười nhìn bé.
- Chuyện gì ạ? – Thiên Thiên cười tít mắt, vui vẻ nói
- Cháu cứ gọi chú là ba, chú sẽ kết hôn với mẹ cháu, cháu chính là con trai của chú, cháu chịu không? – Hắn dịu dàng nói
- Vâng ạ – Thiên Thiên cười híp mắt lại – Ba Phong!!!
- Con trai ngoan, ba sẽ bù đắp cho con – Hắn xoa đầu bé rồi quay sang vị bác sĩ đang đứng im lìm – Phiền ông cho chúng tôi xét nghiệm máu, tôi cần kết quả ngay hôm nay.
- Cái gì? Chuyện này – Ông hơi ngập ngừng
- Sao? Chuyện này đơn giản thôi đúng không? – Hắn nở nụ cười ác quỉ, sát khí toả ra xung quanh khiến ông bất chợt rùng mình
- Phải, mời cậu với cháu qua đây, kết quả sẽ có ngay – Ông quay đi, bước nhanh, một phần để dẫn đường, một phần để giữ khoảng cách với hắn càng xa càng tốt.
Sau khi làm xét nghiệm, cầm tờ kết quả trên tay,hắn mỉm cười thích thú, trong đầu bắt đầu vạch lên 1 kế hoạch để khiến nó thú nhận tất cả. Thiên Thiên ngồi bên cạnh nhìn hắn, tự nhiên thấy trong lòng bứt rứt và một chút gì đó có lỗi với nó. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất khi bé nghe hắn đề cập đến việc đi ăn kem. Thế là nguyên ngày hôm đó, hắn chở Thiên Thiên đi chơi thoả thích, đến tận chiều tối mới về nhà. Vừa đặt chân vào cánh cửa nhà nó, đột nhiên hắn thấy rờn rợn, quay trở lại thì thấy nó đã đứng phía sau hắn từ lúc nào, mặt hầm hầm sát khí. Hắn thì còn có khả năng kềm được tiếng hét trong cổ họng nhưng Thiên Thiên thì khác, vừa nhìn thấy khuôn mặt sát thủ giết người của nó, bé đã hét ré lên và núp phía sau hắn:
- Ba ơi, cứu Thiên Thiên với – Mắt bé rưng rưng nước mắt
- Ừ, con đừng sợ, có ba đây mà – Hắn dịu dàng xoa đầu bé rồi ngước lên nhìn khuôn mặt đang sững sờ của nó – Em đừng xuất hiện bất thình lình như vậy chứ, làm thằng bé sợ rồi kìa.
Nó vẫn không đáp mà đứng nhìn hắn trân trối. Mãi một lúc sau, nó mới lên tiếng:
- Thằng bé vừa gọi anh là gì? – Vẻ mặt nó ngạc nhiên tột độ
- Gọi là ba – Hắn vui vẻ đáp lời
- CÁI GÌ???????????????? – Nó hét lên và lần này, cả hắn và Thiên Thiên đều gục ngã trước sức công phá của âm thanh.
Hắn dùng tay bịt một bên tai mình lại, khẽ cau mày:
- Ui, em muốn anh điếc hay sao vậy? – Hắn hờn dỗi nói
- Phải đó, mẹ muốn làm Thiên Thiên với ba bị điếc hay sao ạ? –Bé cũng bắt chước
- Tên này không phải là ba của con, không được gọi hắn ta là ba – Nó trừng mắt nhìn bé
- Ứ ừ, đây là ba của Thiên Thiên – Bé rúc vào người hắn, nũng nịu
- Không phải, mẹ không có người chồng như thế này – Nó giận dữ nói, ngay lập tức nó liền chết sững vì câu nói của mình.
Nó nói không có người chồng như thế, chẳng phải là nó đang nhận mình là vợ của hắn ư? Không được, không thể nào. Nghĩ tới đó, nó vội mở miệng định bào chữa thì đập vào mắt nó chính là nụ cười dịu dàng pha lẫn hạnh phúc của hắn khiến nó không nỡ phủ nhận. Còn hắn, khi nghe bé nói thực chất nó không hề lấy chồng khác, hắn đã rất vui rồi nhưng giờ phút này, nghe nó nói như vậy, dù là vô tình nhưng nó đã xem hắn như chồng của nó, điều đó khiến hắn vui đến phát điên. Hắn vội tiến tới gần nó, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng khiến khuôn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. Nó cố gắng đẩy hắn ra, ngượng ngùng nói:
- Anh đang làm gì vậy? Thiên Thiên đang nhìn kìa
- Con không thấy gì đâu – Thiên Thiên dùng hai tay bịt mắt lại rồi chạy biến đi
- Bây giờ thì không có gì để ngại nữa hết – Hắn mỉm cười dịu dàng, hôn phớt vào mái tóc mềm mượt của nó, ngửi mùi thơm phát ra từ cơ thể nó.
- Anh…mau…buông tôi ra – Đầu óc của nó bị hơi ấm của hắn làm cho mềm nhũn, sức chống cự trở nên yếu dần.
- Anh không buông em ra đâu, mãi mãi không bao giờ buông em ra đâu – Hắn mỉm cười – Em sẽ tha thứ cho anh chứ?
- Dĩ nhiên là không – Nó giật bắn người, đẩy mạnh hắn ra, mặt đỏ bừng bừng.
Hắn rút từ trong túi ra một viên thuốc màu trắng, cười gian:
- Anh biết em sẽ không đồng ý mà.
Nói rồi, hắn cho viên thuốc vào miệng mình rồi áp sát vào người nó. Nó lắp bắp, cố gắng chống cự:
- Anh muốn…uhmmmmmmmm…– Nó chua kịp dứt lời thì đôi môi đã bị hắn chiếm trọn.
HẮn dùng lưỡi tách hàm răng ngọc ngà của nó ra, ép cho nó nuốt viên thuốc trong miệng. Sau khi chắc chắn rằng nó đã nuốt, hắn kìm chế bản thân, tách môi ra khỏi môi nó, mỉm cười:
- Vậy là xong rồi
- Anh cho tôi uống cái gì? – Nó tức giận hỏi, đôi mắt bỗng dưng trở nên đờ đẫn
- Rồi em sẽ biết thôi – Hắn cười gian, đưa tay đón lấy thân hình đang ngã xuống của nó.
Phần 100:
Nó có một giấc mơ rất lạ, nó thấy nó đang bay lượn trên trời, đang vui đùa thích thú, bỗng nhiên, nó rơi tõm xuống biển. Nhưng điều lạ ở đây là nó không hề ngạt thở, cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì mà trái lại, nó cảm thấy rất vui. Thế là nó nổi hứng bắt cá, đang bơi theo một con cá bảy màu, bỗng dưng, nó nhìn thấy một con cá nhỏ xíu xiu rất đáng yêu. Nó vội bơi đến cạnh chú cá và bắt lấy nó. Đang rờ rẫm con cá, đột nhiên, nó thấy con cá phình to ra, bắt đầu mọc tay, chân. Cái đầu xinh xinh cùng cặp mắt long lanh cũng đã biến đổi. Một lúc sau, từ một con cá nhỏ xíu, đáng yêu, bây giờ đã biến thành hắn. Nhìn bản mặt đang cười cười trước mắt, nó hét toáng lên:
- Trời đất ơi, sao tôi ở đâu cũng thấy cái mặt của anh hết vậy?
Nó mở toang mắt ra, ngồi bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi đột nhiên túa ra. Đặt một tay lên ngực, nó hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hoà nhịp tim, miệng lẩm bẩm:
- Không sao, không sao, chỉ là mơ thôi, mình đang nằm trên giường mà, bình tĩnh, bình tĩnh lại nào – Nó vừa nói, vừa vuốt vuốt ngực.
Bỗng nhiên, nó cảm thấy hình như áo nó hơi thiếu thiếu một cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống, nó nhận ra thứ nó đang mặc trên người là một cái váy ngủ, nhưng điều quan trọng ở đây, cái áo ngủ này cực kì mỏng, lại ngắn cũn cỡn, cũng may là cái áo này màu đen, không thì chắc nó nhìn thấy bên trong mất rồi. Ngần ngừ một lúc, đầu óc nó bắt đầu hoạt động, ngay lập tức, những việc hắn đã làm đã hiện lên trong đầu nó. Nắm chặt lấy tấm chăn trên người, nó hét toáng lên trong màn đêm tĩnh mịch:
- Lục Chấn Phong, anh đi chết đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Rồi nó vớ lấy cái gối bên cạnh, đập đùng đùng trên giường, vừa đập, vừa rũa hắn không ngơi. Đột nhiên có một tiếng cười phát ra từ bên cạnh nó khiến nó chú ý. Quay đầu qua, nó nhìn thấy hắn đang nằm một đống bên cạnh, đôi mắt đang nhìn nó đầy ý cười và ẩn chứa chút gì đó mê say. Nó giận dữ ném cái gối về phía hắn, hét toáng lên:
- Rốt cuộc lúc đó anh cho tôi uống cái gì hả? Sao anh lại ở đây? Còn cái váy ngủ này nữa, tại sao tôi lại mặc nó hả? – Nó hét toáng lên, không ngừng dùng gối đánh hắn.
Hắn cười gian, chụp lấy một tay của nó, quét ánh mắt đầy lửa dọc theo cơ thể nó và dừng lại ở cặp đào tiên căng đầy đang lấp ló ẩn hiện phía sau lớp áo mỏng tang. Nó đỏ bừng mặt, vội giật tay ra khỏi hắn rồi che ngực lại, tiếp tục mắng:
- Anh đang nhìn cái gì thế hả? Đồ háo sắc, đồ đáng ghét – Nó không ngừng la hét.
Hắn cười cười không đáp, ngày càng áp sát vào nó hơn, hơi thở nong rực phả vào mặt nó, giọng hắn khàn khàn:
- Vốn dĩ anh chẳng có ý gì đâu, nhưng em lại đi quyến rũ anh, em làm anh ra như thế này thì em phải lo mà giải quyết hậu quả đi nhé – Hắn giật hai tay nó ra, mỉm cười đầy ẩn ý.
- Không, buông tôi ra mau, không được – Nó cố gắng giãy giụa hòng thoát khỏi tay hắn nhưng không thể.
Hắn mỉm cười nhìm ngắm cơ thể của nó qua lớp áo ngủ, bộ ngực căng đầy, làn da trắng mịn, vòng theo thon gọn, đôi chân thon dài đang hiện ra trước mắt hắn, lại thêm cả bộ mặt đang đỏ ửng của nó, tất cả những điều đó đã vô tình kích thích ngọn lửa trong hắn bùng cháy. Hắn cuối xuống, đặt vào môi nó một nụ hôn cuồng nhiệt. Nó khép chặt miệng, cố gắng chống cự nhưng lại một lần nữa vô ích. Hắn dễ dàng tách hàm răng trắng muốt của nó ra và len vào bên trong. Nó nhanh chóng bị cuốn theo nụ hôn của hán. Hắn nhếch mép, thả một tay của nó ra và lần mò xuống dưới, xé toạc lớp áo mỏng manh trên người nó rồi ném xuống sàn. Nó chợt bừng tỉnh và lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng. Hắn lại cuối xuống, chiếm lấy môi nó một lần nữa, bàn tay bắt đầu xoa nắn quả đào của nó. Nó khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ, thân thể nóng bừng lên. Hắn nhìn nó đang xuội lơ, trong lòng vô cùng thích thú. Hắn bắt đầu mơn trớn, chơi đùa với cơ thể nó, khiến nhiều lúc nó phải rên lên vì đau. Cuối cùng, khi thấy nó hoàn toàn không chống đối gì nữa, hắn bắt đầu tiến vào trong nó, mê đắm, say sưa. Sau khi đã “ban phát” mầm mống tội lỗi, hắn ôm nó vào lòng, dịu dàng:
- Anh hạnh phúc lắm, em biết không?
- Hạnh phúc cái đầu anh thì có, đồ đáng ghét – Nó dỗi
- Anh yêu em, trở về bên anh nhé, bỏ qua tất cả mọi lỗi lầm của anh được không? – Hắn hôn vào trán nó, dịu dàng nói
- Không – Nó rúc đầu vào ngực hắn, hờn dỗi.
- Em cũng nghĩ cho con chứ, anh không muốn Hạo Thiên lớn lên không có ba – Hắn mỉm cười, ánh mắt chứa chan tình cảm.
- Cái gì? – Nó ngạc nhiên nhìn hắn rồi cụp mắt xuống – Thiên Thiên kh6ng phải là con của anh.
- Thật vậy sao? – Hắn cười gian – Em còn muốn giấu anh đến bao giờ? Hạo Thiên đã nói cho anh biết rồi.
- Giấu gì chứ? Hạo Thiên không phải con anh – Nó quay mặt đi, tiếp tục nói dối.
Nghe nó nói, hắn nhếch môi, khẽ mỉm cười rồi với tôi mở ngăn kéo, rút ra tờ giấy xét nghiện đưa cho nó. Nó nhìn hắn ngờ vực rồi mở ra xem, khi đọc xong, nét mặt nó tái xanh và đầy thương tổn. Nó cắn môi, nói đều đều:
- Anh đưa tôi tờ giấy này để làm gì? Nếu Thiên Thiên đã nói cho anh biết, anh còn kéo thằng bé đi xét nghiệm để làm gì? Phải chăng, anh không hể tin tưởng tôi đúng không? Anh nghĩ tôi là thứ đàn bà lăng loan đó sao? – Nó đau đớn nói, hai hàng nước mắt chảy dài.
- Không, em hiểu lầm rồi – Hắn ôm chầm lấy nó – Anh không hề nghĩ như vậy, chẳng qua, anh muốn em không thể phủ nhận được thôi, nếu anh không đưa tờ giấy này ra, chẳng phải em sẽ tiếp tục chối hay sao?
Nó lặng im không trả lời bởi vì hắn nói đúng, nếu hắn không đưa tờ giấy này ra, nó sẽ không bao giờ thừa nhận. Hắn đẩy nó ra một chút, dùng ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào nó, nghiêm túc nói:
- Nguyệt, tha thứ cho anh nhé, trở về bên anh được không?
- Tôi…tôi…uhm…em…- Nó đỏ mặt, gật nhẹ đầu đồng ý.
- Cám ơn em – Hắn ôm chầm lấy nó, xúc động nói – Anh thề với trời đất, sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương nữa.
Nó bật khóc, niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng, nó đã từng mơ thấy giấc mơ hạnh phúc rất nhiều lần và giờ đây, đây là sự thật, không còn là giấc mơ nữa. Đột nhiên hắn buông nó ra và bước xuống giường, nó ngồi ngơ ngác nhìn hắn, những giọt nước mắt long lanh đang đọng trên mi nó được hắn lau đi. Hắn quay đi và lấy một cái gì đó, rồi quì xuống trước mặt nó sau khi đỡ nó đứng dậy. Nó ngạc nhiên, mở miệng toan lên tiếng thì hắn ra hiệu cho nó im lặng. Hắn từ từ mở chiếc hộp nhỏ ra, trong đó có chứa một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp. Hắn đưa ra trước mặt, trịnh trọng nói:
- Lâm Bạch nguyệt, em có đồng ý lấy anh làm chồng không? Anh xin thề sẽ yêu em suốt đời, sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương, lấy anh nhé?
- Vâng, vâng, em đồng ý – Nó bật khóc nức nở và ôm chầm lấy hắn.
- Anh yêu em – Hắn mỉm cười hạnh phúc, lấy tay lau đi những giọt nước mắt của nó.
- Em cũng yêu anh – Nó mỉm cười torng nước mắt.
Rồi hai người trao cho nhau nụ hôn hạnh phúc, trời đêm hôm đó đầy trăng sao, chứng giám cho một mối tình đẹp
Phần 101:
Sáng hôm sau, khi ăn sáng xong, nó cầm tách cà phê ra ban công hóng gió. Vừa bước ra ngoài, nó lập tức đông cứng lại, tách cà phê đang đưa tới miệng đột ngột dừng lại. Khung cảnh trước mắt nó là một khu rừng xanh tươi đang trải dài, bao bọc xung quanh toà nhà nó đang đứng. Nhìn xuống đất, nó có thể nhìn thấy đường đi nhưng vô cùng dốc, đầy đá sắc nhọn. Đặt tách cà phê sang một bên rồi lấy tay dụi dụi mắt. Khi mở ra, nó lại nhắm mắt lại, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, không muốn tin vào những gì mình đang thấy nhưng khi mở mắt ra, mọi thứ vẫn như vậy. Nó đứng lặng người, suy nghĩ đúng 5 phút rồi hét toáng lên:
- Lục Chấn Phong, anh ra đây cho tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Hả? Chuyện gì? – Hắn từ trong nhà chạy ra – Em làm sao vậy?
- Nói, đây là đâu? Rốt cuộc anh đưa tôi đến cái chỗ quái quỉ gì thế này? – Nó gầm gừ, đôi mắt xẹt lửa.
- Hơ, chuyện này…– Hắn ấp úng, lấy tay gãi gãi đầu – Đây là một trong những căn biệt thự anh đã xây từ lâu đó mà, em thấy nó đẹp không?
- Đừng có đánh trống lảng, anh có tin tôi ném anh xuống dưới không? Nói, tại sao tôi lại ở đây? Rốt cuộc anh cho tôi uống cái gì? – Nó giận dữ nói.
- Chỉ là một viên thuốc ngủ nho nhỏ thôi mà – Hắn cụp mắt xuống, giọng