lại.
- Tiểu thư, cô vẫn còn sống, thật là tốt quá, tôi sẽ đi báo ngay với ông chủ và bà chủ – Cảm nhận được hơi ấm từ tay nó, vị quản gia bừng tỉnh, mắt ông long lanh nước mắt, giọng nói vô cùng xúc động.
- Không cần đâu bác, cháu muốn tạo cho họ một sự bất ngờ – Nó nháy mắt tinh nghịch – Mà ba mẹ cháu đang ở đâu ạ?
- Ông chủ đang trên phòng làm việc còn bà chủ thì đã ngủ rồi, thưa tiểu thư – Ông cung kính nói.
- Cháu cám ơn bác – Nó mỉm cười rồi quay sang nhìn Thiên Thiên đang nép phía sau mình – Thiên Thiên, đi thôi con.
Từ nãy tới giờ, vị quản gia chỉ chú ý đến nó, đột nhiên nghe nó gọi bé, ông mới chú ý tới cậu bé đang nấp phía sau nó, cậu bé này không thể nói là dễ thương, mà là rất dễ thương, mái tóc tơ mềm mại, khuôn mặt phúng phính, trắng hồng, đôi mắt to tròn, trong sáng và đầy nét cuốn hút, còn khuôn miệng đang bặm nhẹ lại vì sợ kia, chưa kể tới cái gò má phúng phính kia nữa, quả thật ông rất muốn chạm vào gương mặt đáng yêu của bé mà véo một cái
Thấy bé cứ đứng yên, rồi lại nhìn thấy vị quản gia đứng nhìn Thiên Thiên không chớp mắt, nó véo nhẹ vào má bé, mỉm cười:
- Này, con đang làm bác ấy phải tan chảy đó bé cưng, chúng ta đi thôi nào – Nó quay sang nhìn người quản gia, lấy tay huơ huơ trước mắt ông – Bác ơi, đóng cửa lại giúp cháu nhé.
- V…vâng…vâng, thưa tiểu thư – Vị quản gia giật mình, quýnh quáng đóng cửa lại, gương mặt ửng đỏ lên
Nó nhìn ông mỉm cười, quả nhiên ai cũng bị bé cuốn hút bởi cái mặt đáng yêu vôtội này. Lúc nãy, nhỏ và Trang Linh chỉ thiếu chút nữa là bắt cóc bé rồi, quả thật là Hạo Thiên không hề đơn giản chút nào, mới có tí tuổi đầu mà đã thông minh tới mức khiến cho nó đau đầu rồi, thỉnh thoảng lại “phán” ra những câu khiến nó sửng sốt, may là nó miễn nhiễm với gương mặt của bé, không thì chắc nó sẽ trở thành nô lệ cho bé thôi. Thấy nó cứ nhìn mình cười cười, Thiên Thiên giật giật chiếc váy nó đang mặc, lo lắng nói:
- Mẹ ơi, sao mẹ lại nhìn Thiên Thiên mã thế ạ? – Mắt bé long lanh, nũng nịu khiến cho toàn thể người hầu té cái rầm, mắt hiện lên nguyên hình trái tim.
Nó nắm lấy tay bé, mỉm cười:
- Vì con đáng yêu nên mẹ nhìn – Nó cọ mũi vào mũi bé – Bây giờ thì đi thôi, mẹ dẫn con đi gặp ông bà ngoại.
- Ông bà ngoại sẽ cho con kẹo ạ? – Thiên Thiên cười tít mắt.
- Ừ, đúng vậy, ông bà ngoại sẽ cho con kẹo – Nó cười gian – Còn mẹ sẽ cất hết đi, không cho con ăn.
- Mẹ toàn bắt nạt con thôi, ứ chơi với mẹ đâu – Mặt bé xụ xuống, mắt long lanh nhìn nó cầu xin.
“ẦM ẦM ẦM”, nó cốc nhẹ cầu đầu bé, vờ nghiêm mặt lại:
- Con đừng giở bộ mặt ấy ra với mẹ, bây giờ thì đi thôi nào.
- Vâng ạ – Bé xịu mặt xuống, nắm lấy tay nó.
Nó mỉm cười và dẫn bé đi vào nhà, lúc hai người đi khuất, mọi người mới lộm cộm bò dậy, khẽ rùng mình trước sức lôi cuốn của bé và đồng thời cố gắng kìm chế cái ham muốn muốn cắn vào cái gò má phúng phính trắng hồng kia và muốn nựng bé mãi không thôi
Phần 94:
Nó nhẹ nhàng dẫn bé lên lầu, khẽ khàng không gây ra bất kì một tiếng động nào. Đến trước cửa phòng ba nó, nó ra hiệu cho bé im lặng, Thiên Thiên gật đầu, đứng im như thóc. Hít một hơi thật sâu, nó gõ vài cái vào cửa. Một tiếng nói dứt khoát nhưng tràn đầy mệt mỏi vang lên:
- Vào đi.
Nó nháy mắt với Thiên Thiên rồi nhìn vào cánh cửa trước mặt, bé ngẫm nghĩ một lát rồi cười toe toét, gật đầu lia lịa. Nó mỉm cười rồi nhẹ nhàng mở cửa. Khi cánh cửa vừa hé mở, Thiên Thiên đẩy mạnh cửa chạy vào, nhảy phóc lên người ba ba nó, cười toe toét:
- Ông ngoại!!!!!!!
Do bị bất ngờ, lại cộng thêm vẻ mặt đáng yêu không đỡ nổi của Thiên Thiên, ba ba nó đứng hình tại chỗ, miệng lắp bắp được vài chữ:
- Cháu là ai?
- Cháu là Hạo Thiên, mẹ hay gọi cháu là Thiên Thiên – Bé bắt đầu tíu tít – Ông ngoại cho Thiên Thiên kẹo đi, Thiên Thiên thương ông ngoại “nhắm”
- Kẹo? Ta không có kẹo, mà ai cho cháu vào đây hả? – Ông Minh khẽ cau mày, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn bé dò xét.
- Mẹ Nguyệt ạ – Thiên Thiên vẫn bám lấy người ông, cười toe toét – Cho cháu kẹo đi
Ông im lặng không nói gì, thầm đánh giá bé. Thiên Thiên có đôi mắt to tròn rất trong sáng, trông giống hệt đôi mắt của nó, chưa kể tới gương mặt, cũng hao hao nó, chỉ có khác một vài chỗ nhỏ và một vài phần trông giống một ai đó mà đột nhiên ông không nhớ ra. Chợt ông nhớ lại lời của bé, Thiên Thiên nói mẹ bé tên Nguyệt, hơn nữa nhà của ông, không phải ai muốn vào cũng được, chẳng lẽ là…
Ông Minh nghĩ tới đó, thì một giọng nói trong trẻo, đầy thân thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của ông:
- Ba, con đã về – Nó mỉm cười, từ bên ngoài bước vào – Thiên Thiên, lại đây với mẹ nào.
- Vâng ạ – Bé cười toe, nhảy phóc ra khỏi người ba ba nó và chạy về phía nó.
Nó nắm lấy tay bé, dắt tới trước mặt ông, mỉm cười:
- Thưa ba, con đã về, lời hứa ba năm, con đã không làm trái
- Thật sự là con sao? Con vẫn còn sống sao? – Ông run rẩy, không dám tin vào mắt của mình.
- Vâng, con bất hiếu, ba năm qua đã làm ba mẹ phải chịu khổ, giờ con đã về rồi đây – Nó xúc động nói, mắt long lanh nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt lệ nào.
- Con của ta – Ông đứng bật dậy và ôm chặt nó vào lòng, đôi mắt đỏ hoe, cả người run run vì xúc động.
- Con xin lỗi, con đã về rồi – Nó ôm lấy ông, nghẹn ngào nói.
Khi nhìn thấy ông, lòng nó chợt nhói lên, mới chỉ ba năm thôi, nhưng ông già đi nhiều lắm. Mái tóc đã gần bạc trắng, gương mặt xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Khẽ siết chặt vòng tay, nó khe khẽ nói:
- Ba năm qua, ba khổ sở vì con lắm phải không?
- Không, chuyện đó con hãy quên hết đi, bây giờ con đã trở về, vậy là tốt quá rồi – Ông bương nó ra, nhẹ nhàng nói, đôi mắt ngập tràn niềm vui.
- Vâng – Nó mỉm cười, nhìn sang bé Thiên Thiên đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh nó – Đây là Hạo Thiên, con trai của con.
- Con có con sao? – Ông Minh ngạc nhiên vô cùng – Tại sao? Thằng bé này, nhìn kĩ, nó có nét gì đó rất quen, chẳng lẽ nó là con của con và…
- Vâng, đúng vậy thưa ba, con sẽ kể cho ba nghe mọi chuyện, xin ba hãy giúp con – Nó nhìn ông bằng ánh mắt cầu xin.
- Được, nhưng con phải nói rõ mọi chuyện đã xảy ra trong ba năm nay – Ông điềm tĩnh nói.
- Vâng, thưa ba, chuyện là như thế này…
ta là đường phân cách thời gian
Nghe nó kể xong, ông thở dài rồi nhìn nó:
- Vậy thì bao giờ cậu ấy sẽ đến Việt Nam?
- Khoảng một tuần nữa ạ, anh ấy đến để xin được tổ chức hôn lễ và ngỏ ý muốn gặp ba để bàn chuyện – Nó mỉm cười – Vậy là ba đồng ý giúp con đúng không?
- Đành vậy – Ông thở dài – Con cũng đã có con rồi, không giúp con, chẳng lẽ ta lại hại đời con gái ta sao? Hơn nữa, Thiên Thiên cần một người cha đúng nghĩa, dù hai đứa đã có con, nhưng vẫn chưa kết hôn, vẫn chưa được tính là vợ chồng.
- Vâng, điều đó con biết, ba cứ yên tâm, mọi chuyện con đã lo lắng ổn thoả hết rồi, chỉ cần đợi anh ấy đến Việt Nam, mọi thứ sẽ được tiến hành – Nó cười tươi rói – Thôi, ba giữ Thiên Thiên giúp con, con vào thăm mẹ.
Nói rồi, nó quay đầu chạy đi, ông thở dài, nói với theo:
- Này, đừng nhát ma mẹ con đấy.
- Vâng ạ – Nó ngoáy đầu lại đáp, nụ cười vẫn vẽ trên môi.
Phần 95:
Đứng trước phòng bà Như Huỳnh, nó rón rén đẩy cửa và nhẹ nhàng bước vào trong. Nó đóng cửa thật nhẹ nhàng rồi đứng im một lúc cho mắt quen với bóng tối. Rồi nó bước thật nhẹ đến giường mẹ nó. Nhìn gương mặt đang ngủ say của bà, bất chợt lòng nó dâng lên một sự ấm áp khó hiểu và cả sự hối hận. Bỗng nhiên nó nhìn nơi khoé mắt của bà lấp lánh, rồi một dòng nước mắt chảy dài thấm xuống gối. Môi bà khẽ mấp máy:
- Nguyệt, Nguyệt, con đâu rồi, con đâu rồi? – Bà lầm bầm, nước mắt thấm ướt một mảng gối.
- Mẹ, con đây, con gái bất hiếu đã về với mẹ đây – Nó nắm lấy tay bà, xúc động nói.
- Ai, ai đó? – Bà giật mình dậy, nheo mắt nhìn vào nó.
- Là con đây, Bạch Nguyệt đây – Nó mỉm cười, siết chặt lấy tay bà.
- Thật là con sao? – Bà giật mình choàng tỉnh, vẫn nắm chặt lấy tay nó
- Vâng, là con đây mẹ à – Nó ngồi xuống cạnh bà, khẽ mỉm cười.
Bà sững sờ vài giây rồi ôm chầm lấy nó, nghẹn ngào không nói nên lời, từng giọt nước mắt cứ đua nhau rơi xuống thấm đẫm áo nó. Nó mỉm cười ôm lấy bà, tay vuốt vuốt tấm lưng gầy của bà. Nguyên cả đêm hôm đó, nó với bà Như Huỳnh nói chuyện đến sáng, tất cả những chuyện nó đã trải qua trong vòng 3 năm đều được nói rõ. Tiếng cười khe khẽ, cả tiếng khóc nghèn nghẹn và cả những lời nói yêu thương cứ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch
Sau khi nó ra khỏi phòng, Thiên Thiên phóng tới ngồi vào lòng papa nó, làm nũng để vòi kẹo cho bằng được. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông cũng đi lấy cho bé vài viên kẹo. Sau khi ăn xong, Hạo thiên một hai đòi chơi trốn tìm, ông không đồng ý thế là bé chuyển sang đòi chơi trò khác. Ban đầu ông vẫn không đồng ý, nhưng sau cả một quá trình lằng nhằng không ngừng nghỉ, ông cũng đành phải gật đầu cho yên chuyện. Thế là ông bị bé kéo đi lòng vòng trong nhà, loi nhoi mãi mà vẫn chưa tìm được chỗ để chơi. Đi một hồi nhớ mẹ, Thiên Thiên mếu máo khóc, ông bất đắc dĩ trở thành bảo mẫu cho bé, hết dỗ dành rồi lại chuyển sang dụ dỗ nhưng thế nào Thiên Thiên cũng không nín khóc. Khóc một hồi mệt quá, bé gục xuống ngủ trong lòng ông. Ông phì cười trước thằng cháu ngoại của mình, ông bế bé lên rồi đưa vào trong nhà. Đến phòng ngủ của ông, ông đặt bé xuống giường rồi kéo chăn lên đắp cho bé. Đứng nhìn thằng bé một lát, ông leo lên giường ngủ luôn, ôm gọn thằng bé trong lòng, ông nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Địa điểm: nhà của hắn…
Sau khi đưa hắn về nhà, Gia Long có mua cho hắn cháo để lót dạ và cả thuốc nhưng hắn đút khoát không đụng đến mà cứ nằm yên trên giường. Anh biết hắn đang đau khổ nên cũng không ép làm gì nên đem tô cháo dẹp xuống bếp rồi trở lên phòng với hắn. Lúc anh lên đến nơi, hắn đã ngủ thiếp đi. Gia Long thở dài mệt mỏi, tuy anh không biết hắn đã biết chuyện nó có con hay chưa nhưng qua bộ dạng của hắn, anh nghĩ hắn có lẽ đã biết. Gương mặt trắng bệt, u ám đầy sự đau khổ. Dù hắn đã ngủ nhưng nỗi đau đó vẫn được hiện rõ trên gương mặt của hắn. Bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng hắn thì thầm, giọng nói vô cùng thống khổ:
- Nguyệt, anh xin em, về với anh đi
Sau khi câu nó thoát ra khỏi bờ môi hắn, một giọt nước mắt ấm nóng chảy dài trên má hắn. Gia Long khẽ lắc đầu và nhìn xuống đồng hồ, anh toan gọi cho nó nhưng thấy đã khuya nên cũng không muốn làm phiền. Rồi Gia Long cũng ngủ thiếp đi vì mệt, trong cơn mê, anh vẫn thoáng nghe thấy hắn gọi tên nó. Còn hắn, hiện giờ, hắn đang có một giấc mơ hạnh phúc, nó đang ở bên hắn, từng ngày, từng ngày trôi qua thật ấm áp và bình yên, bất chợt going tố nổi lên và cuốn nó đi mất. Hắn chạy theo nó, chạy mãi, chạy mãi vẫn chẳng tìm thấy nó đâu, lúc tưởng chừng như hắn đã kiệt sức thì nó lại xuất hiện. Hắn rất muốn chạy đến bên cạnh nó nhưng sao càng chạy lại càng thấy xa nó hơn. Rồi hắn hét lên, hắn gọi tên nó nhưng sao nó chẳng nghe thấy. Bỗng nhiên, hắn đuổi kịp nó và nắm lấy bàn tay nó. Nó quay lại nhìn hắn, nhưng tại sao, khuôn mặt nó lại biến thành gương mặt của Tuyết Lan, rồi hắn lại thấy tất cả quần áo trên người hắn biến mất, khung cảnh lúc này hệt như ngày sinh nhật của hắn – ngày định mệnh. Chính giờ phút đó, hắn cố đẩy cô ta ra nhưng sao càng đẩy, cô ta càng quấn chặt lấy hắn. Rồi cũng chính lúc đó, hắn lại nhìn thấy nó, nó vẫn đang mặc bộ váy đó, đang nhìn hắn sững sờ, hắn nhìn thấy nó khóc, nhìn thấy nó cố kìm chế cảm xúc của mình, hắn lại nghe thấy những lời nói tàn nhẫn ngày hôm đó văng vẳng bên tai. Sau đó, nó vụt chạy đi, hắn vội chạy theo nó nhưng từ đâu không biết, những bụi gai to lớn xuất hiện vây lấy hắn, không cho hắn chạy tiếp, hắn nhìn hình bóng nó càng lúc càng xa dần mà trong lòng đau đớn. Hắn cố chạy theo, cố níu giữ lấy nó, mặc cho gai đang cào nát da thịt của hắn, hắn mặc kệ những giọt máu đang rơi, điều hắn quan tâm chính là nó. Hắn nhìn thấy nó quay lại, nó hướng về phía hắn, nhưng khi nó đến gần, một chiếc xe đã đâm sầm vào nó, rồi nó biến mất, tất cả chỉ là một vũng máu đỏ tươi. Lúc đó, những sợi gai bao quanh người hắn biến mất, hắn quì phục xuống, từng giọt nước mắt cứ chảy mãi, tim hắn như bị xé nát, hắn đã có lỗi với nó quá nhiều, chính vì hắn, nó mới chịu đau khổ, hắn không xứng đáng với tình yêu nó dành cho hắn, hắn thật sự là một thằng tồi tệ mà. Bỗng hắn cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên vai mình, nó đang đứng trước mặt hắn, mỉm cười tươi tắn rồi nó tiến tới bên cạnh hắn và lướt qua. Hắn quay đầu nhìn theo nó thì thấy nó đang cùng một người đàn ông nào đó, có cả Thiên Thiên đang tay trong tay vô cùng hạnh phúc, giọng nói nó vang lên, lạnh lùng, tàn nhẫn:
- Tôi đã quên anh rồi, bây giờ, tôi đang rất hạnh phúc
Rồi hắn giật mình bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, khoé mi vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt. Hắn nhìn xung quanh, thấy trời đã tối, Gia Long thì đã ngủ say, hắn lại nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của mình, nở một nụ cười chua chát…
Đang chìm trong giấc ngủ, nó mở bừng mắt lên, mồ hôi túa ra như tắm, nó vừa có một giấc mơ, cơn ác mộng ba năm trước, nó nhìn thấy hắn và Tuyết Lan đang ôm ấp nhau trên giường, tất cả mọi chi tiết của việc đó đều xảy ra, cả những câu nói của hắn cũng chân thật đến kì lạ. Nó nhắm bừng mắt, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình, răng cắn chặt môi đến bật máu, hơi thở gấp gáp, nặng nhọc. Khoé mi nó khẽ run run rồi một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nó lấy tay lau vội đi giọt nước mắt đó, nỗi đau 3 năm trước lại tràn về xé toạt trái tim nó, khiến vết thương năm nào lại tiếp tục rỉ máu, tại sao nỗi đau đó lại trọn vẹn đến vậy? Nó cứ ngỡ rằng mình đã quên đi tất cả nhưng thật ra nó vẫn nhớ rất rõ, nó nhớ tất cả mọi thứ, sự ân cần của hắn, sự nâng niu chở che của hắn và cả sự tàn nhẫn của hắn. Nó cảm thấy vừa yêu, vừa căm hận hắn, cái nỗi đau đớn hắn tặng cho nó vào ba năm trước, nhất định nó sẽ trả cho hắn gấp bội. Chợt nó nhớ đến trái tim thuỷ tinh ngày nào đã vỡ tan, nó khẽ mỉm cười chua chát, một giọt nước mắt lấp lánh lại theo đó mà rơi xuống, nó bật cười khe khẽ, không ngờ nó lại khóc, nhất là khi nhớ đến những chuyện của hắn, những giọt nước mắt nó đã che giấu ba năm qua, bây giờ lại xuất hiện, quả nhiên, tình yêu của nó còn quá lớn khiến nó khó để có thể tự kìm chế bản thân
Đêm dần trôi qua, buổi sáng tinh mơ lại đến, khi bà Như Huỳnh tỉnh giấc đã thấy trên giường vô cùng trống trải, nhìn qua nhìn lại không thấy nó đâu cả, bà hốt hoảng bật dậy và chạy đi tìm nó, miệng lẩm bẩm:
- Không lẽ đêm qua chỉ là một giấc mơ thôi sao? Không thể nào như vậy được.
Rồi bà chạy xuống nhà, đập vào mắt bà chính là hình ảnh thân thương của nó, có cả ông Minh và bé Thiên Thiên. Đêm qua, bà đã nghe nó nói về bé, bây giờ tận mắt nhìn thấy, bà thấy bé còn đáng yêu hơn so với lời nó kể. Nhìn thấy bà, bé lắng quắng chạy đến, miệng cười toe toét:
- Oaoaoaoa, bà ngoại đẹp quá đi, cho Thiên thiên kẹo đi
- Thiên Thiên, mới sáng sớm không được ăn kẹo – Nó nghiêm giọng nói
- Vâng ạ – Mặt bé ỉu xìu, miệng vẫu ra phụng phịu
- Con đừng nghiêm khắc với Hạo thiên quá, bé còn nhỏ mà – Bà mỉm cười dịu dàng
- Mẹ đừng bị Thiên Thiên gạt, thằng bé giỏi nhất là giả vờ đấy – Nó mỉm cười, đặt hai dĩa cơm trứng vừa chiên xong lên bàn – Ba ăn đi cho nóng, mẹ cũng mau ngồi xuống đi.
- Ừ, mẹ tới ngay – Bà mỉm cười, cúi xuống nhìn bé – Nào, bà cháu mình đến ăn sáng thôi.
- Vâng ạ – Thiên Thiên cười tít mắt.
Nói xong, bà nắm lấy tay bé dấn đi lại bàn, Hạo Thiên lon ton đi theo sau. Nó khẽ mỉm cười đặt thêm hai dĩa cơm xuống, ngoắc ngoắc bé:
- Lại đây nào, mình ăn sáng thôi con.
- Vâng ạ – Bé tung tăng chạy đến bên nó và leo lên ghế – Thơm quá đi.
- Đây, ăn cẩn thận nhé con, coi chừng đổ ra bàn đấy – Nó đưa cho bé cái muỗng, mỉm cười dịu dàng
- Vâng ạ – Bé nhận lấy cái thía trên tay nó rồi múc cơm ăn, vừa ăn được một muỗng, bé đã líu lo – Đồ ăn mẹ nấu là ngon nhất.
Nó mỉm cười, gắp vào dĩa bé thêm một miếng trứng. Bữa sáng hôm đó thật là vui, ông Minh và cả bà Như Huỳnh đều cười luôn miệng trước những câu nói ngộ nghĩnh của bé, không khí vô cùng rộn ràng và tươi vui, người làm trong nhà ai ai cũng thấy vui vẻ.
Sau bữa sáng, Hạo Thiên bị bà Như Huỳnh bắt đi sắm quần áo, ban đầu bé cứ đòi theo nó nhưng sau khi nghe bà nói đến đồ ăn, kẹo và cả những món đồ chơi đẹp lung linh, bé hoàn toàn quên bẵng nó đi và lao lên xe đầu tiên. Nó phì cười trước tính khí của bé rồi quay sang dặn dò bà vài điều rồi cũng lái xe đi khỏi nhà
Nó nhanh chóng lái xe đến chỗ hẹn, vừa bước vào quán, nó đã nhìn thấy nhỏ vẫy vẫy, nó mỉm cười đáp lại rồi đến chỗ nhỏ và Trang Linh
Vừa ngồi xuống ghế, nhỏ đã hỏi nó tới tấp, nhưng chung qui là hỏi xem tại sao nó không dẫn bé Hạo Thiên theo. Nó hừ một tiếng rồi vờ giận dỗi đứng dậy:
- Bà hẹn tui ra đây là để gặp Thiên Thiên sao? Vậy thì tôi về, tự đến nhà tui mà tìm đi.
- Ê ê ê, khoan, tui đùa thôi mà – Nhỏ nắm tay nó lại, gãi gãi đầu – Tui hẹn bà ra là để tâm sự mà.
- Thật sao? – Nó ngồi xuống ghế, vẫn tiếp tục vờ giận dỗi
- Thật mà – Nhỏ cười hì hì – Tui muốn biết 3 năm qua bà sống như thế nào thôi.
- Tôi vốn định kể rồi, nhưng giờ thì không muốn kể – Nó lè lưỡi ra trêu nhỏ rồi quay qua gọi nước uống cho mình.
- Thôi mà, kể đi mà – Nhỏ năn nỉ, Trang Linh thì im lặng không nói gì nhưng cũng nhìn nó say đắm
- Thôi được rồi, nhưng chúng ta đi đến chỗ khác được không? – Nó mỉm cười chào thua.
- Nhưng bà muốn đi đâu? – Nhỏ cười toe (đạt được mục đích rồi, không cười sao được?)
- Bây giờ chúng ta đi mua sắm đi, sau đó đi ăn trưa đi, tôi sẽ kể cho hai người nghe mọi chuyện, được chứ?
- Ừ – Nhỏ mỉm cười còn Trang Linh gật đầu.
Thế là cả buổi sáng, ba người đi hết chỗ này đến chỗ khác, số lượng túi càng lúc càng nhiều, đến nỗi phải cho xe chở về trước. Sau khi mua sắm xong, ba người kéo nhau đến nhà hàng Pháp để dùng bữa trưa, vừa vào trong phòng v.i.p, nhỏ đã bắt đầu giục nó kể chuyện. Nó quăng cho nhỏ nguyên cục lơ và quay sang hỏi Trang Linh:
- Chừng nào em và Eric đi hưởng tuần trăng mật?
- Dạ, có lẽ là tuần sau ạ – Trang Linh mỉm cười, đôi mắt đầy niềm hạnh phúc.
- Hai người định đi đâu? – Nó hỏi tiếp
- Đầu tiên chúng em sẽ sang Ý rồi sau đó là đến Pháp, cuối cùng là Hawaii ạ – Trang Linh mỉm cười.
- Hawaii à? – Nó thoáng buồn rồi nhanh chóng mỉm cười – Đi nhiều nơi thế, khi về phải có quà cho chị đấy nhé.
- Dĩ nhiên rồi, em sẽ mua thật là nhiều quà luôn ấy chứ – Trang