nhiêu năm nay, tôi chưa từng được uống 1 chén tràngon đúng nghĩa…Quả báo mà…”
Từ đôi mắt đã in hằng vết nhăn năm tháng của ông, nước mắt từ từ tuôn rơi. Ông cởi kính rồi ôm lấy mặt khóc như một đứa trẻ. Tôiđặt tay lên đôi vai đang run của ông, an ủi:
“Bác đừng buồn. Ai cũng phạm sai lầm mà, quan trọng là biết nhận ra điều đó. Cháu tin có ngày cô ấy cũng hiểu cho bác.”
Ông lau đi những giọt nước mắt rồi nhìn tôi:
“Cậu biết không?Bắt đầu từ năm trước, tôi thấy nó thỉnh thoảng hay cười một mình, tôi không biết chuyện gì. Rồi cái hôm đầu tiên mà nó đi không về nhà, cả đêm tôi không ngủ, chờ cửa nó. Đến sáng tôi thấy câu cõng nó về, giày dép túi xách của nó đâu mất hết, lạicòn bị trật chân. Lúc đó tôi muốn chạy ra mắng cậu 1 trận. Bất chợt tôi khựng lại khi nhìn thấy con bé mang 1 chiếc dép, khập khiễng bước vào nhà, miệng nở 1 nụ cười rấttươi, y như hồi mẹ nó còn vậy. Sau đó, tôi bắt gặp lâu lâu nó hay cầm chiếc dép đó, cười một mình. Tôi biết nó đang hạnh phúc, lòng tôi như thấy thanh thản hơn nhiều lắm.”
Đó là cái hôm mà chúng tôi ra biển gặp sao băng, rồi cùng ngắm mặt trời mọc, hôm ấy emtrật chân, rồi nằng nặc đòi tôi đưa cho chiếc dép của mình. Lúc này tôi cảm thấy thương em nhiều quá, tôi cũng hiểu tại sao nụ cười của em nhiều khi lại chất chứa nổi buồn…Tôinghiệp mèo con của tôi…
“Tôi biết nó thương cậu nhiều lắm. Mấy hôm nay nó tự dưng đóng cửa phòng, không chịu gặp ai, cứ ngồi khóc một mình. Tuy không biếtcậu với nó có chuyện gì, nhưng đời này tôi không mong gì nữa, tuổi đã cao, chỉ hi vọng con bé tìm được hạnh phúc. Mong cậu hiểu cho ông già này, đối xử với con gái tôi thật tốt, để sau này xuống dưới gặp lại mẹ nó tôi được bà tha thứ.”
“Bác yên tâm, cháu sẽ không để cho cô ấy chịu thêm một nỗi đau nào nữa đâu. Cháu sẽ chăm sóc, bảo vệ cho cô ấy.”
“Cám ơn cậu nhiều lắm.”
Ông run run xiết chặt lấy tay tôi, ánh mắt chất chứa niềm hạnh phúc.
Hồi 19: Anh yêu em.
“Cộc…cộc…” tôi gõ cửa phòng em.
“Con không ăn cơm đâu dì Lệ.” giọng nói mà mấy ngày nay tôi không nghe được vang lên.
“Cộc…cộc…”
“Không ăn đâu mà.”
“Alan đây mèo con. Mở cửa đi.”
Sau một lúc im lặng, em lên tiếng:
“Cửa không khóa.”
Tôi xoay tay cầm bước vào. Em đang ngồi ôm gối trên giường, nhìn em thật tiều tụy, hai quầng mắt sưng to vì khóc nhiều và không ngủ, đầu tóc rối bời. Sao lại ra nông nỗi này thế em…
“Véo…” em ném cái gối bay về phía tôi. , sau đó là cái điện thoại, may mà tôi né được.
“Em làm gì vậy?”
“Anh đến làm gì?Nửa tháng nay anh chết ở đâu thế?Tôi gọi điện không được, qua nhà tìm thì bạn anh không biết anh đi đâu. Tôi lo cho anh lắm, anh biết không?Lo đế phát điên lên. Đồ tồi. Anh đi về đi…”
Em hét lớn rồi ôm mặt khóc…
Tôi từ từ tiến đến gần, ôm em vào lòng.
“Ngoan, đừng khóc nữa.”
“Buông tôi ra, anh đi về đi. Cần thì mới gọi, không cần thì đuổi đi sao?Anh coi tôi là gì chứ?Buông ra…”
Em đánh thùm thụp vào người tôi trong lúc vẫn khóc rấm rức. Tôi cứ ôm chặt không buông. Hình như người em như gầy hơn. Tội nghiệp em, chắc tại bỏ ăn đây mà. Tôi đã từng nói gì?Tôi hứa với bản thân sẽ không để em khóc nữa. Giờ đây thì sao, anh vô dụng quá, bất lực quá, phải không em?Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm, từ nay anh sẽ không như vậy nữa đâu
. Em không đánh nữa mà gục đầu vào vai tôi, khóc to hơn, em nức nở:
“Anh…là…đồ tồi. Sao không…đi luôn đi.”
“Ừ, anh là đồ tồi. Nhưng anh đã về và không đinữa đâu.”
Tôi ôm lấy khuôn mặt em, tóc em dính bết vàomá, tôi đưa tay gạt đi nước mắt rồi vén tóc em sang một bên.
“Đầu tóc bù xù, trông xấu quá.”
“Kệ tôi…” Em vẫn còn thút thít.
“Thôi đừng mít ướt nữa. Còn giận không?Anhcho em đánh nhé.”
Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em, đưa lên vỗ vào mặt mình.
“Đánh đi. Đánh xong đừng giận nữa nhé. Thương lắm…”
Em không đánh mà dùng tay vuốt nhẹ lên mặt tôi một cách dịu dàng. Khẽ hôn lên tóc em, tôi ngửi thấy mùi thơm thoang thỏang quen thuộc. Tôi nâng cằm em lên, đặt lên môi em môt nụ hôn da diết, em cũng đáp lại, lưỡi hai đứa quyện vào nhau càng lúc càng cuồngnhiệt. Có lẽ vì xa cách lâu ngày nên ai cũng không muốn rời nhau. Cả hai cùng say sưa cho thỏa niềm mong nhớ. Sau một hồi lâu chúng tôi mới tách nhau ra.
Đưa tay vuốt tóc tôi, em thì thầm:
“Sau này không được thế nữa nhé. Đi đâu cũng được, nói với em một tiếng thôi.”
“Ừ. Anh hứa.”
“Mấy ngày nay anh đi đâu?”
“Anh…về thăm gia đình.”
Xin lỗi, anh không muốn nói dối với em đâu. Nhưng làm sao anh nói với em rằng anh đi gặp người con gái khác được. Nếu biết, em sẽ lại khóc nữa mất. Từ nay anh muốn em chỉ có niềm vui và nụ cười mà thôi.
“Còn giận anh không?”
“Còn chứ sao không?Lúc đầu, em định từ nay không thèm gặp anh nũa.”
“Vậy sao cho anh vào phòng?” tôi cười.
“Không cho, lỡ…anh đi luôn…thì biết làm sao?” Em đan những ngón tay vào nhau, khuôn mặt đỏ bừng, lộ vẻ thẹn thùng.
Làm sao anh bỏ đi được, em ngốc.
Nắm chặt lấy tay em, nhìn vào đôi mắt vẫn cònsưng đỏ, tôi nói:
“Tiff, hãy làm người con gái của anh nhé. Thật lòng anh rất yêu em. Đồng ý với anh nhé.”
Tôi thấy mình đang run, tim đập mạnh rộn ràng, y như 1 thằng con trai lần đầu tiên tỏ tình vậy. Từ sau khi Tiểu Lợi ra đi, tôi không nhớ mình đã nói những câu tỏ tình này bao nhiêu lần, với bao nhiêu người. Dần dần tôi cảm thấy nó thật tẻ nhạt, tiếng yêu phát ra từ miệng tôi sao mà dễ dàng quá. Nhưng lần nàythì khác, tôi nói với em bằng cả trái tim chân thành. Tôi thật sự rất yêu em, tôi muốn em là của mình, chính thức làm người con gái của tôi chứ không phải mập mờ như trước giờ nữa. Tôi vẫn nhìn em mong chờ, lòng hồi hộp…
Em mỉm cười rồi gật đầu. Trong giây phút đó, tôi vui sướng tột cùng, cả người lâng lâng như được bay lên mây, tôi nhảy lên la lớn.
“Anh làm gì vậy?Ngồi xuống đi, tự nhiên nhảylên thế.” Em khúc khích cười.
Tôi cúi xuống bồng em lên trong vòng tay, rồixoay vòng vòng.
“Ha ha, có nghe không, em đã đồng ý với tôi rồi.”
“Thả em xuống. Thả xuống mau lên.” Em cườithật tươi, nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, hai má em ửng hồng như đóa hoa e thẹn.
“Tiffany, anh yêu em.” Tôi hôn lên trán em.
“Em…cũng yêu anh.” Em thỏ thẻ đáp lại.
“Sao?Nghe không rõ?” Tôi vờ như không nghe thấy.
“Em…yêu…anh.” Em lập lại.
“Vẫn không nghe.”
“Đồ quỷ, giả bộ hả?Không nghe thì thôi.” Em véo mũi tôi 1 cái.
“Dám đánh anh à?Cho đi tàu bay tiếp này.”
Tôi lại nâng em lên cao, hai tay đung đưa, giống như đang ru em bé ngủ vậy.
“Hi hi…thả xuống đi mà…Á á…”
“không thả. Ha ha…”
…
Tôi nhận ra 1 điều, từ lúc gặp em đến giờ, không phải những đêm cuồng nhiệt bên nhau, cũng không phải những ngày cùng ngắm hoàng hôn hay mặt trời mọc, lại càng không phải những lúc cãi nhau vu vơ, mà chính lúc này mới là lúc mà tôi sung sướng nhất, hạnh phúc nhất.
Chúng tôi chưa hề nói với nhau câu nói đó, một câu ba chữ:”I love You”. Nó tuy đơn giản nhưng chân thành. Không lãng mạn nhưng đầy ấm cúng. Không mang lại cảm giácđầy nhục dục như những lần ân ái nhưng tràn trề tình yêu thương trong sáng.
Mèo con đáng yêu của anh, hãy cùng anh đi tiếp đoạn đường sau này nhé.
Anh yêu em !
Hồi 20: Biết phải làm sao?
Chàng trai đặt con búp bê lên tủ rồi nằm vật ra giường sau một ngày mệt mỏi, ngoài đường đèn vẫn soi sáng khắp nơi…Tiếng ngáy vang lên đều đều, bỗng con búp bê Billy mở mắt, quay đầu sang nhìn sang anh ta, lưỡi nó thè dài ra chạm đất, hai tròng mắt trắng dã chuyển động, ánh đèn ngoài kia phụt tắt, cả không gian chìm trong một màu đen tối…
Em ôm chặt lấy tôi, người run run…
“Hù!”
“Á…á…á…”
“Ha ha ha.” Tôi ôm bụng cười to.
“Anh…anh làm gì vậy?Sợ hết hồn.” Em giãy nảy người lên, phồng to hai má tức giận.
“Nhát vậy cũng đòi coi phim ma. Coi cái mặt sợ xanh lè kìa. Ha ha.”
“Ai mượn anh hù em. Đồ đáng ghét.”
“La to muốn bể nhà. Ha ha…”
“ĐỒ ĐÁNG GHÉT…”
Em lao đến đánh liên tục, tôi đưa tay đỡ lấy hai nắm đấm nhỏ nhắn của em.
“Thôi thôi, anh xin lỗi. Ha ha…”
“Còn cười nữa hả?”
Tôi kéo tay em lại gần, ôm lấy người em, hôn lên trán.
“Này này, đang xem phim ma chứ không phảixem phim tình cảm nhé.” Thằng MC ngồi phíasau lên tiếng.
“Ờ, tao thấy riết tụi nó đíu coi hai thằng mình ra kí lô nào. Thân phận con rệp mà.” Thằng OD cũng hùa vào.
Mặt em ửng đó, đầy tôi ra, không quên lườm một cái.
“Tao thấy hai cục nước đá ngày càng hợp, chắc không bao lâu nữa có thiệp mừng đấy OD à.”
“Tao cũng thấy vậy.”
Tôi thở dài. Đám cưới?Tôi không nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy. Được ngày nào vui ngày đó thôi.
Thời gian trôi qua, tình cảm chúng tôi càng ngày sâu đậm. Ừ, ngẫm lại tôi đã biết em đượchai năm rồi, nhanh quá. Hai thằng lập dị kia bây giờ cũng đã thân với em hơn, chúng nó thường rủ em chơi game và hay ăn hiếp em, mỗi lần vậy em đều cong môi lên chạy vàomách tôi.
Tuy thằng MC vẫn gọi em là cục nước đá nhưng mà em giờ đây hoàn toàn không còn là một tảng băng nữa, em đã trở về với con người ngày xưa của mình mà bố em từng kể. Hay nói hay cười và hay làm nũng với tôi. Thỉnh thoảng sang nhà em chơi, ông vẫn thường nhìn tôi với ánh mắt ấm áp rồi mỉm cười.
…
Oak Cliff Park,
Một ngày cuối năm trời đẹp, thời tiết se se lạnh, từng tia nắng nhẹ dịu dàng buông xuống những cây sồi cao to và thảm cỏ xanh mượt. Dưới gốc cây tôi và em tựa đầu vào nhau, tay nắm tay, vai kề vai, khung cảnh thật yên bình…
“Alan.” Em thỏ thẻ.
“Sao hả, mèo con?”
“Dạy em tiếng Việt đi.”
“Ừ, em muốn học gì?I love You hả?” Tôi mỉm cười.
“Mơ đi.”
“Chứ cái gì?”
“Đáng ghét” tiếng Việt nói thế nào?
“Yêu anh”
“Y…ể…u…à…n…h”
Tôi lắc đầu. Đọc lại từng chữ từ từ cho em nghe.
“Rồi đó, nói lại xem nào?”
“Y…ê…u…a. . n. . h. Phải vậy không?” Em tròn xoeđôi mắt hỏi tôi.
“Ừ ừ. Ha ha.” Cái giọng bập bẹ của em giống như trẻ con tập nói làm tôi phì cười. Em nhíu đôi mày, nhìn tôi với ánh mắt dò xét rồi véo tôi một cái.
“Anh lừa em phải không?”
“Không, không. Anh dạy đúng mà. Ha ha.”
“Vậy sao anh cười?”
“Tại em giống mấy đứa con nít mới tập nói quá, làm anh không nhịn được cười.”
“Sao nói người ta là con nít.” Em bĩu môi hờndỗi. “Y. ê. u. . a. . n. . h.”
Tôi hôn nhẹ lên má em, ừ, anh cũng yêu em.
…
“Đi mua nước uống nào mèo con.”
“Anh đi đi, em ngồi chờ.” Em làm bộ vươn vai rồi ngáp, ra vẻ buồn ngủ.
“Lười quá. Đêm qua thức chơi game chứ gì?Giờ có đi không?”
Em phồng má, cái mỏ chu lên nhìn thật dễ ghét: “Không.”
“Này thì không.” Tôi vỗ vào hai má em. “Bộp”
“Ha ha…”
“Anh làm cái gì vậy?Xì, không đi đâu. Anh cõngthì em đi.”
“Không cõng đâu, nặng lắm. Đứng lên chân anh này, mình cùng đi.” Tôi nháy mắt rồi đưa hai lòng bàn tay ra phía trước.
Em nhẹ nhàng cởi đôi dép, đứng lên chân tôi, hai bàn tay nhỏ bé vịn chặt tay tôi. Chúng tôi bắt đầu đi từng bước một.
“Á…coi chừng té…Chầm chậm thôi.”
“Sợ té thì ôm chặt đi.”
Em vòng tay ra sau ôm chặt, áp má vào lòng tôi. Chúng tôi vẫn bước đi mà không rời nhau. Nhiều cặp vợ chồng dẫn con đi chơi, nhìn chúng tôi mỉm cười, có lẽ ngày xưa họ cũng nồng nàn như vậy. Anh không muốn xa em một chút nào cả, phải chi mình được như bây giờ mãi em nhỉ.
…
“Chừa cho em với.” em giãy nãy, dậm chân xuống đất.
“Từ từ, anh có uống hết đâu. Tham quá.”
Tôi đưa chai nước sang phía em.
“Xì…”
Em khẽ nâng chai nước lên miệng. Em không dùng son môi vì tôi thường trêu mỗi lần em hôn nó dính hết vào mặt hay áo, nhưng môi em vẫn đỏ hồng một cách tự nhiên. Cùng với làn da trắng và đôi mắt to tròn, em không cầntrang điểm cũng đẹp, vẻ đẹp tự nhiên giản dị.
“Alan, ăn kẹo không?”
“Ăn. Kẹo đâu.”
Em đưa tay vào túi lấy ra viên kẹo rồi từ từ bóc vỏ. Tay đưa kẹo lại gần miệng tôi. Vừa há miệng ra thì em rụt tay lại, bỏ nó vào mồm rồicười ra vẻ thích thú, làm mặt thách thức tôi.
Véo một cái vào má em, tôi nói.”Trêu anh hả?”
“Ái, đau. Từ từ, lại đây.”
Em kéo tôi lại gần, ghì lấy cổ tôi, nhón hai chânlên. Môi chúng tôi chạm nhau, viên kẹo từ trong miệng em chuyển sang miệng tôi. Lần đầu tiên tôi chơi trò này, mặc dù hồi đó cũng có thấy mấy đứa bạn làm với người yêu chúng nó vài lần. Lúc đó tôi thất dơ dơ thế nào ấy. Nhưng bây giờ khi thử thì tôi chỉ cảm nhận được sự ngọt ngào đến tận tim từ đôi môi mềm mại của em mà thôi
“Ngọt quá.”
Tôi ngậm viên kẹo trong miệng, nhìn em mỉmcười.
“Xạo. Sour power chua thấy mồ. Ngọt đâu mà ngọt.” Em nguýt tôi một cái rõ dài.
“Kẹo không ngọt nhưng môi em ngọt. Ha ha.”
“Xì, anh này.” Tuy làm vẻ tức tối đánh tôi một cái, nhưng môi em lại nở một nụ cười thật là tươi.
…
“Tiff này, 3 ngày nữa anh nhận bằng tốt nghiệp. Em có đến không?” Vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của em, tôi hỏi.
“Không thèm đến.”
“Nhớ nhé, không đến nhé. Bữa đó anh mà thấy đến, anh đét dít cho mà xem.” Vừa nói tôi vừa đưa tay nhéo mũi em.
“Xì, anh dám hả?Mà nè…”
“Sao?”
“Học xong rồi. Bằng cũng sắp nhận. Anh…định thế nào?Ở lại hay về?”
Đó cũng là suy nghĩ của tôi mấy tháng nay, từ lúc tôi hoàn thành khóa học cuối cùng.
“Không biết nữa…” tôi ngước đầu nhìn lên, bầu trời với ánh nắng dịu dàng nơi đây đâu phải quê hương của tôi. Bất giác tôi thở dài…
“Anh…không thích ở lại đây sao?” Em ngập ngừng, hai hàng mi cong cụp xuống, che đi dôi mắt thoáng buồn.
“Tất nhiên là anh muốn ở bên cô mèo con này rồi. Ngốc.” Tôi cốc nhẹ lên đầu em.
Em lấy tay xoa xoa đầu rồi cười tít cả mắt…”Hì hì…”
Anh muốn ở bên em mãi, hằng ngày được thấy nụ cười của em, được nghe giọng nói trong trẻo của em. Điều đó là thật lòng. Nhưnganh cũng muốn được thấy cảnh đường phố đông đúc, khói bụi nơi quê nhà, được thấy người mẹ hiền từ và bạn bè anh em thân thiết. Điều đó cũng là thật lòng…
…. .
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của tôi, trước đó mộtngày mẹ đã gác lại hết công việc bộn bề để sang dự. Tôi nhìn khắp xung quanh, chắc em không đến…Lúc tôi đứng trên bục, tay nhận lấy tấm bằng từ giáo sư, ở bên dưới mẹ mỉm cười hạnh phúc, mắt rưng rung cảm động.
Tay nắm chặt lấy chứng chỉ tốt nghiệp, từ nay tôi đã tự lo cho mình được, tự quyết định lấy con đường sau này và cũng sắp đến lúc tự quyết định chuyện tình của tôi và em.
Tôi từ từ bước xuông bục, hướng về phía người mẹ hiền từ của mình, mỉm cười. Bất chợt, một vòng tay quen thuộc ôm chầm lấy cồ tôi. Đó là em, cô mèo ngốc này nãy giờ trốnở đâu thế, chắc định cho tôi ngạc nhiên đây mà. Hôn một cái rõ to lên mặt tôi, em cười tinhnghịch trước ánh mắt ngạc nhiên của mẹ.
“Giỏi quá. Chúc mừng anh nha. Từ giờ kiếm tiền nuôi em được rồi. Hì hì…^^”
Tôi gỡ tay em ra, quay sang nói:
“Này, buông ra đã. Chào mẹ anh chưa?”
“Mẹ anh?” Em ngạc nhiên.
“Ừ, mẹ anh mới sang hôm qua.”
Em cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng, giọng lí nhí:
“Dạ…cháu…chào bác.”
Mẹ tôi mỉm cười gật đầu.
“Chào cháu.”
“Mẹ, đây là Tiffany bạn con.”
“Con ra đây mẹ nói chuyện chút.”
Tôi bước theo mẹ, quay đầu lại vẫn thấy em đứng đó ngượng ngùng, liếc nhìn tôi. Cô mèo con ương bướng này mà cũng biết sợ sao, tôiphì cười lắc đầu.
…
“Giờ học xong rồi. Con định thế nào?” Mẹ ôn tồn cất tiếng.
“Dạ, con có quen ông anh di dân sang đây, cô của ổng mở công ty bên đây. Con định xin làmtrong đó lấy chút kinh nghiệm, rồi học thêm cái bằng.”
“Bao lâu hả con?”
“Một năm thôi mẹ.”
Mẹ đưa tay lên xoa đầu tôi, rồi mắt hướng về phía em. Không cần nhìn tôi cũng biết là lúc này em lại rụt rè, khép nép…
“Con bé đó là bạn gái con phải không?”
“Dạ.”
“Con có địng tiến xa không?”
“Con chưa nghĩ đến chuyện đó mẹ.”
Mẹ tôi lại từ tốn, nhìn tôi với đôi mắt hiền hậu. Bên cạnh mẹ tôi thấy mình vẫn còn là đứa trẻ thơ, cần được chăm sóc…
“Con lớn rồi. Thấy bên này tốt thì cứ ở lại…”
“Con có nói không về đâu mẹ.”
“Được rồi. Mẹ già rồi, vợ mới là người đi hết quãng đường sau này với con. Hiểu không?”
“Mẹ…”
“Thôi được rồi. Mình đi ăn mừng nào. Nói bạn con đi luôn. Chuyện kia nói sau, để con bé đứng chờ tội nghiệp.”
…
“Con đi ăn với mẹ con bác luôn nhé.” Mẹ nắmlấy tay em.
“Dạ vâng…” giọng em vẫn lí nhí.
…
“Mẹ anh nói tiếng Anh rành thế.” Em kéo nhẹtay tôi hỏi.
“Ừ. Sao thế. Mọi ngày dữ dằn lắm mà?Sao hồi nãy xếp re thế?” Tôi nháy mắt chọc em.
“Anh này…” Em nhéo tôi một cái rõ đau.
“Này, tôi méc mẹ nhé. Mẹ tôi dữ lắm, dám ăn hiếp con trai cưng của bà là chết.”
“Anh…chờ đó…”
Em lại đỏ mặt, co người lại nhưng không quên lườm tôi một cái.
“Y…ê…u…a…n…h. .”
(Ý của em là muốn nói tôi “đáng ghét”. Nhưng mà em đâu biết tôi đã gạt em, trước giờ vẫn nghĩ hai chữ đó là thật )
Mẹ quay sang nhìn hai đứa. Tôi chỉ còn biết gãi đầu, không biết giải thích thế nào. Đúng là tự mình hại mình.
…
Sau đó, tôi vẫn tiếp tục ở lại bên em, tiếp tục những chuỗi ngày hạnh phúc đầy vui vẻ. Nhưng thời gian trôi đi, ngày tôi đối mặt với quyết định của mình càng ngày càng gần. Những lúc nghĩ đến, tôi lại cảm thấy mệt mỏi. Trước giờ tôi không hề đắn đo khi làm chuyện gì. Nhưng lúc này đây, hơn bao giờ hếttôi đang bối rối. Cuộc đời ai cũng có nhiều ngã rẽ, và đứng trước bước ngoặt lần này, conđường nào mới là con đường đúng đắn, hạnh phúc của tôi…
Sự ra đi đột ngột của bố để lại cho gia đình tôi những khoảng trống mênh mông không gì bù đắp được.
Lâu lâu tôi bắt gặp mẹ buồn bã ngồi một mình, lật từng trang giấy kiếng trong những quyển album cũ, trong nhà thì làm gì có mưa, nhưng tại sao nước lại rơi tí tách trên mấy tấm hình?
Với tôi mà nói, đây là lần thứ hai trải qua cái cảm giác khi người thân yêu nhất của mình đi xa mãi mãi. Sự đau buồn của tôi không kéodài lâu, có lẽ tôi vẫn chưa tin rằng bố đã vĩnh viễn rời xa mình. Tôi luôn có cảm giác bố vẫn còn đây, vẫn còn ngồi trên chiếc ghế quen thuộc chăm chú xem những trận đá bóng, vẫn còn đó sự ấm áp của bàn tay thô ráp mỗi khi xoa lên đầu tôi…
Có lẽ tôi đang tự gạt bản thân, tự lừa dối lòng mình, nhưng sao cũng được. Vì với tôi, bố mà anh mãi mãi vẫn sống, mãi mãi vẫn nhìn theo từng bước chân của tôi từ lúc tôi tập đi cho đến lúc tuổi xế chiều. Vĩnh viễn là như vậy.
Năm cuối cấp, mặc dù đã quyết định đi, thủ tục cũng chuẩn bị gần xong, nhưng tôi vẫn cốsức để thi đậu đại học. Coi như đây là món quà có chút giá trị mà tôi dành tặng cho người mẹ hiền và cho cả những cô giáo mà tôi kính trọng sau những tháng ngày lầm lỗi xưa kia.
Tôi là một đứa ngang ngược, ngày nào tôi còn ở trong cái trường này, đa số thầy cô lẫn học sinh đều chướng mắt lắm, chắc họ mong sao tôi mau sớm đi khỏi đây cho rồi. Yên