không phải trên hết, có tiền nhưng không có hạnh phúc thì cũng chỉ là 1 cái xác mà không có linh hồn. Như bố mẹ em suốt ngày cãi nhau, những lúc đó, em chỉ biết đóngchặt cửa phòng rồi khóc. Lúc đó tôi chưa hiểulắm, hoặc giả tôi còn ngu dại. Tại sao có tiền, cuộc sống hạnh phúc thì lại cãi nhau?Trong khi đó nhà tôi nghèo khó nhưnglúc nào cũng tràn ngập tiếng cười?Chính câu nói của em sẽ theo tôi đến mãi sau này, khi mà tôi hiểu thấm thía từng câu từng chữ trong đó.
Đổi lại, em tặng tôi những con hạc giấy, được chính đôi bàn tay nhỏ nhắn của em xếp ra. Chúng trắng tinh như làn da của em vậy. Em bảo em thích màu trắng, thích bầu trời. Em muốn được tự do như những cánh chim, thỏa sức bay lượn. Tôi hỏi, thế có một ngày nào đó, em như cánh chim, bay khỏi cuộc đời tôi không. Em dựa đầu vào lòng tôi mỉm cười, anh là đôi cánh của em, thiếu anh em không thể bay được. Thế thì đi máy bay vậy?Tôi trêu em. Thôi, em sợ độ cao lắm, khôngbay. Tôi cõng em lên vai, chạy dọc bờ sông. Thếnày có đủ cao chưa?Sợ không?Không đủ cao, không sợ, cao thêm nữa đi, hì hì…Giây phút đó, tôi đâu có ngờ được rằng, phi trường là nơi để lại cho tôi nhiều nỗi niềm đau xót nhất…
…
“Chào bà.” Chúng tôi cất tiếng.
“Hai đứa đến muộn vậy?Suýt nữa là bà dọn hàng.” Bà cụ nhìn chúng tôi cười hiền từ. Nụ cười hiền như của bà ngoại tôi vậy.
“Sao bà dọn sớm thế?Giờ này sớm mà?”
“Giờ buôn bán khó khăn con trai à. Giờ này toàn nhậu nhẹt, ít ai thèm ăn cháo của bà già này nấu nữa.”
Ừ, giờ này ông anh của mình chắc cũng đang chén tạc chén thù với đám chiến hữu mất rồi.
“Có tụi con ăn nè bà.” Em nhanh nhảu.
“Hai đứa bà biết từ nhỏ, lúc nào bà chẳng thương. Đây, của 2 con đây…”
“Dạ cám ơn bà…” hai đứa tôi ăn xì xụp, miệngdính đầy cháo, ngẩng đầu lên nhìn nhau cười nắc nẻ. Bà nói :
“Nhìn 2 đứa bà thấy như trẻ lại. Bà thương lắm, ráng gìn giữ nha con. Không được ăn hiếp con gái của bà đâu nha.”
“Ai ăn hiếp ai còn chưa biết.”
“Anh nói gì?” em véo tôi 1 cái thật mạnh.
“Đấy, bà thấy chưa?Lộ mặt rồi…”
Bà cười làm em đỏ mặt. Lợi Lợi, chừng nào anh còn sống, anh sẽ bảo vệ em, không ai ăn hiếp Lợi Lợi của anh được.
Không ai biết tên bà là gì, tôi thường gọi bà làngoại. Bà không thân không thích, sống một mình trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm. Tôi nhớ mãi lần đầu tiên được mẹ cho tiền tự đi ăn sáng, cầm 2 ngàn trên tay, lúc đó tôi nghĩ số tiền ấy rất lớn. Vội chạy ra chợ, thấy hàng cháo của bà, mùi cháo thơm nghi ngút, bốc khói. Tôi thèm rõ dãi, ngồi xuống như 1 ông chủ, nói với bà :”Cho 1 tô cháo đặc biệt”.
Bà cười hiền, lát sau 1 tô cháo nghi ngút khói đã ngay trước mặt tôi. Tôi vục mặt vào ăn, thoáng cái tô cháo hết sạch. Tôi chùi mép rồi nói với bà:”Tính tiền”
“Hai ngàn rưỡi con à.”
Tôi tái mặt, như đứa trẻ lầm lỗi sợ người lớn trừng phạt. Thấy tôi chần chừ hồi lâu, bà hỏi:
“Sao vậy con?”
“Bà, con có 2 ngàn thôi…” Tôi bẽn lẽn nhìn bà
“Không sao con trai, hôm sau ra trả bà cũng được.” vẫn nụ cười hiền từ đó, bà nói.
“Dạ cám ơn bà.” Tôi như mở cờ trong bụng, xách lấy cặp chạy đến trường.
Hôm sau tôi xin mẹ thêm 500 để trả bà. Lòng tự hứa không ăn tô đặc biệt nữa. Chỉ ăn tô thường thôi.
“Hôm nay ăn tô đặc biệt nữa hả con?”
“Da. Tô thường thôi…”
…
“Bao nhiêu vậy bà?”
“Hai ngàn con ạ.”
Tôi vui vẻ trả tiền cho bà, đưa thêm 500 thiếu hôm qua rồi vội đến trường.
Từ đó, tôi trờ thành khách hàng thường xuyên của bà. Mãi sau này tôi mới biết. Hàng cháo của bà không có tô thường hay tô đặc biệt gì cả, chỉ có 1 loại và giá là 2 ngàn rưỡi. Lúc đó tôi mới sực nhớ, lúc nào tô của tôi cũng nhiều hơn những tô khác. Hỏi bà thì bà bảo:”Học sinh ăn nhiều mới có sức , ráng học nghen con.” Và bà vẫn chỉ lấy tôi 2 ngàn mặc dù tôi nằng nặc trả đúng giá.
2011
Trời vào đêm.
Khung cảnh đã thay đổi đi nhiều so với trước, nhưng hàng cháo của bà vẫn vậy, vẫn những cái bàn, cái ghế thân thuộc nơi mà tôi và em đã từng ngồi đây, đút cho nhau ăn, lau miệng cho nhau, rồi cùng cười cùng nói.
“Bà ơi.”
“Cậu dùng gì hả cậu?”
Nhìn bà yếu hơn trước nhiều lắm. Lưng đã còng hơn trước, mái tóc đã bạc phơ. Và giá cháo bây giờ cũng đã lên 5000 ngàn. Con người đổi khác, vật cũng khác.
“Cho 1 tô đặc biệt nha ngoại.” tôi nháy mắt
“Cậu…”
“Con trai của ngoại đây.”
“Trời ơi thằng bé. Con trai của tôi. Đi đâu mà biền biệt thế hả con?” nước mắt ngoại lưng tròng. Tôi cũng không kiềm được.
“Đi đâu không quan trọng, bây giờ con đã về. Về vớ hàng cháo của ngoại.”
“Con gái của ngoại đâu con?Vẫn không về à?”
Tôi lắc đầu, phải rồi, cảnh vật đã đổi, và con người cũng vậy. Thiếu em, thiếu đi niềm vui trọn vẹn.
“Thôi con ngồi, ngoại làm cháo cho con ăn.” Bà gạt nước mắt.
“Hình như giá cả thay đổi phải không bà?” tôi hóm hỉnh.
“Đồ quỷ, với mày thì vẫn 2000 thôi con ạ.”
Nhìn tô cháo trước mặt, trong đầu tôi vẫn cònvang lên câu nói
“Mình đi ăn cháo nha anh.”
…
Lợi Lợi
Chương 2: Ngã rẽ đầu tiên.
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa
Nó đi đi mãi chẳng chờ đợi ai
Mới đó mà nhanh thật, sắp hết 4 năm cấp 2 rồi. Tôi không còn là thằng nhóc ngây ngô bỡngỡ nữa. Có cảm giác, cứ mỗi năm trôi đi, con người ta lại lớn hơn, học được nhiều thứ hơn. Cay đắng có, ngọt ngào có. Và với tôi lúc này, có được em là niềm vui to lớn nhất. Mặc dù bố mẹ em vẫn ghét tôi ra mặt nhưng vẫn không ngăn cấm được chúng tôi. Lúc này đây, tôi chỉ ước ao thời gian lúc đó kéo dài vĩnh viễn, dài vô tận, để tôi và em mãi được bên nhau, mãi không chia lìa.
Tôi đâu ngờ cuộc đời tôi sắp sang trang mới…Một trang giấy hoàn toàn khác lạ…
“Khụ…khụ…Mẹ khiếp…Khụ…”
Chàng trai ném mạnh cái khăn mùi xoa dính đầy máu xuống đất.
“Tao khuyên mày nên vào bệnh viện đi Cái à. Ở đó người ta có thuốc, có điều trị đàng hoàng cho mày. Không thì tao e sớm muộn mày cũng…”
“Cũng chết phải không ông già?Ông thừa biết ung thư làm sao chữa được?Chắc giai đoạn cuối mẹ nó rồi. Vào đó tốn tiền tốn bạc, thà tôi nằm nhà cho xong.”
“Con à, được chừng nào hay chừng đó, mày còn có 1 mình, không lo ai lo…”
“Không! A Lục, tôi không chỉ có một mình.”
…
“Anh! Anh!”
“Sao?”
“Anh đang nghỉ gì vậy?” tôi vỗ vai hỏi anh.
“Không! Chẳng có gì cả.”
“Mà em thấy anh sao đó. Dạo này ít gặp anh hẳn. Bị bệnh hả?Đi khám bác sĩ chưa?”
“Gớm. Thân lo chưa xong mà lo anh mày.” Anh cốc đầu tôi 1 cái.”Chỉ là dạo này đi làm nhiều quá thôi.”
“Làm chi quá sức vậy?Định để dành tiền sớm cưới vợ hả?”
“Vợ cái đầu mày. Thì cố được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi.”
…
“Mà nè nhóc, tao bảo cái này.”
“Sao hả anh?”
“Ráng lo cho Tiểu Lợi. Dù có gì cũng đừng bao giờ bỏ cuộc nha.”
“Chuyện, em biết rồi. Mà sao anh tự nhiên nói vậy. Cứ như là sắp đi đâu ấy.”
“Đi đâu đâu. Nhắc nhở mày vậy thôi.”
“Biết rồi. Mà đừng gọi em là nhóc nữa. Em lớn rồi.”
“Với tao, mày vẫn chỉ là thằng nhóc. Ha ha.” Anh xoa mạnh đầu tôi làm rối hết cả tóc.
“Vớ vẩn…”
“Ha ha…”
…
“Chuyển hết đợt này vào kho lấy thêm gạo ra nha mày.”
“Rồi…”
Rầm…
“Mẹ cha thằng Cái, nó bị sao vậy?”
“Nó xỉu rồi. Đem dầu ra đây.”
“…”
“Không được rồi, đưa nó đi bệnh viện nhanh lên.”
…
“Từ khi nào vậy anh?” tôi nghẹn ngào.
“Chả từ khi nào cả. Đến số thì chết thôi.” Anh thở dài.
“Sao…không nói cho…bọn em biết?…” em nói, nước mắt không ngừng lăn trên má
“Con ngốc này. Nói để bọn bây lo thêm à?Có được gì đâu. Anh không muốn thấy bọn bây buồn.”
“Khụ…khụ…”
“Anh!!! !”
“Nhóc…lại đây!”
“Em đây…anh.”
“Nín. Đàng ông không được khóc. Nín.”
“Em nín rồi mà. Hức…” nước mắt vẫn tuôn ra, không gì có thể kiềm chế được.
“Nhớ…mày đã hứa với tao…những gì không?” anh thều thào.
“Em nhớ mà…Hức…đừng nói nữa…anh nghĩ ngơi đi. .”
“Tao phải nói…Nghe nè…tiền tao để dưới cáiphản…khụ…trong nhà. Không có bao nhiêu hết…Nhưng đó là tiền tao dành dụm bấy lâu nay…khụ…mày cầm lấy, lo cho Lợi Lợi, lo cho thân mày. Người chết là xong, không cần ma chay ma chiếc gì hết, tốn tiền, nghe chưa…”
“Không, anh…”
“Nghe chưa?Có phải lớn rồi…khụ…không nghe lời tao nữa không?” anh gằn giọng.
Em lay nhẹ tay tôi.”Vâng, em nghe…” tôi đáp trong nước mắt.
“Lợi Lợi. Lại đây.”
“Dạ…”
Anh cầm tay hai đứa, để lên nhau, xiết thật chặt.
Đời này anh có một chuyện hối tiếc, không nhìn thấy được hai đứa bây trưởng thành. Cho nên ráng sống tốt…đừng làm tao thất vọng nghen. Tâm nguyện cuối của thằng vô dụng này…Mong hai đứa em mãi hạnh phúc…”
Anh xoa đầu tôi:”Cho anh lần cuối gọi mày là…nhóc…”
“Em vẫn mãi là nhóc của anh…Bây giờ vẫn vậy…Mãi mãi vẫn vậy…”
Anh mỉm cười, nụ cười sau cùng của anh. Cũng là nụ cười mãn nguyện nhất. Tay anh buông xuống, lướt qua mái tóc tôi, tựa như xoa đầu tôi làn cuối. Trong giây phút đó, tim tôi như vỡ nát ra. Không kiềm được nước mắt, hai đứa tôi gào tên anh trong tuyệtvọng. Vĩnh biệt anh. Không! Anh không hề mất đi, anh vẫn sống mãi trong lòng em. Mãi mãi. Người ta nói, khi 1 người chết đi, họ sẽ hóa thành ngôi sao trên bầu trời, soi sáng cho những người họ yêu thương khi lầm đường lạc lối phải không anh?Vậy thì xin anhtiếp tục soi sáng cho chúng em, chỉ dẫn cho chúng em, vì chúng em cần có anh, anh nhé…
Đám ma của anh diễn ra ngay sau đó với sự giúp đỡ của bà con láng giềng. Xin lỗi anh, đâylà lần đầu tiên và cũng lần duy nhất em không nghe lời anh. Em muốn anh được an giấc một cách trọn vẹn.
…
Sóng vào buổi đêm, vẫn mạnh mẽ gào thét dữdội. Như lòng của tôi lúc này.
“Tách!”
Tôi châm lửa mồi thuốc, rít 1 hơi thật dài. Nuốtcả ngụm khói vào họng. cổ họng đau rát khiến tôi ho sặc sụa, nhưng tôi vẫn không ngừng. Từng điếu, từng điếu một, ướt đẫm nước mắt. Cú như là đốt nước mắt vào trong lòng vậy. Tôi từng hỏi anh, tại sao anh hút thuốc?Anh bảo, đời anh có quá nhiền nỗi buồn, mỗi khi anh hút thuốc thấy lòng nhẹ nhõm hơn, như là nuốt nỗi buồn vào trong lòng. Nhưng tại sao?Tại sao bây giờ nỗi buồn của tôi, không, chính xác là nỗi đau, lại không hề giảm?Phải chăng nó quá lớn, không gì có thể bù đắp được?Phải rồi, nỗi đau mất đi người thân yêu nhất, một người mà duy nhất cả đời này, có thể gọi tôi là nhóc.
Em sẽ mãi là nhóc của anh…Bây giờ vẫn vậy…Mãi mãi vẫn như vậy…
Hồi 8: Bất công.
Cuộc đời không cho ai tất cả, nhưng cũng không lấy đi của ai tất cả.
Có đúng như vậy không?Không, đời là bất công. Là những cuỗi ngày bất công, bạc bẽo…
…
“Đi về thôi anh” em lay nhẹ tôi.
“Về đâu?” tôi mông lung.
“Về nhà.”
“Về để làm gi?” tôi lạnh lùng
“Bất công!” tôi gào lên trong tuyệt vọng, át cảtiếng sóng dữ đang vỗ vào bờ.
“Anh đừng như vậy. Anh còn bố mẹ. Anh còn có em…” Em ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở…
Phải rồi, tôi còn gia đình, gia đình nhỏ của tôi, còn mẹ hiền luôn bảo bọc, còn người cha luôn nghiêm khắc mỗi khi tôi phạm sai lầm. Còn đó những tiếng cười hạnh phúc. Và tôi còn có em, tình yêu của tôi. Họ là ngọn đuốc soi sáng cho tâm hồn tôi trong bóng đêm tuyệt vọng này. Tôi ôm chặt lấy em, nước mắt cả hai hòa cùng vào nhau. .
…
Nếu nước mắt xóa nhòa được nỗi đau.
Xin hãy cho tôi được khóc một lần.
Một lần thôi và sẽ là vĩnh viễn.
Khóc cho người đã đi xa đời tôi.
…
“Em, đừng buông anh ra nhé. Vì anh sẽ khôngbuông em ra đâu. Anh sẽ giữ em thật chặt, thật chặt. Vì anh không muốn để mất em.”
“Vâng, em sẽ không bao giờ buông, không bao giờ…”
Chúng ta không ai muốn buông tay, nhưng liệu có giữ được không em?Khi con sóng đời vô cùng nghiệt ngã…
Công việc làm ăn không suôn sẽ, bố em lại hay cờ bạc, vay mượn khắp nơi. Căn nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng chửi bới, đòi nợ. Gặp đại hạn, đành phải bán hết cửa tiệm để trả cho chủ nợ. Giờ nhà em tay trắng, không khác gì tôi. Em buồn khóc hết nước mắt, những lúc như vậy, tôi chỉ biết ôm em vào lòng. Còn biết làm gì hơn?Anh có thể làm gì cho em được hả em?Anh thật vô dụng đúng không?
…
Ai cũng phải trưởng thành, từ 1 đứa nhóc, đến 1 thằng con trai, rồi sau cùng là 1 người đàn ông.
Làm con trai có gì là nhục nhã nhất?Có, đó là khi tôi phải vô vọng nhìn người tôi yêu nhất đau khổ rời xa mình.
Làm đàn ông có gì là nhục nhã nhất?Có, đó là khi tôi phải nhìn người thân của tôi, gia đình của tôi bị chèn ép, chà đạp mà bản thân bất lực.
Những nỗi đau này, tôi đâu ngờ mình phải nếm hết. Vị đắng của nó, vị chát của nó vĩnh viễn sẽ tồn tại trong cuống họng, trong lòng, không bao giờ phai được.
…
Dạo này nhà em hay có người đến ngắm nghía, đi ra đi vào. Không biết là chuyện gì. Tôi hỏi thì em bảo người ta đến xem phong thủygiúp bố, để trừ bớt vận xui. Tôi thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an?
…
Đúng là khi trước cơn bão, mọi thứ đều bình yên đẹp đẽ đến lạ kỳ. Những chuỗi ngày êm đềm của tôi sắp kết thúc, như giọt nắng chiềule lói, yếu ớt chống cự lại màn đêm to lớn…
Một đêm nổi gió, sấm giăng kín bầu trời.
“Anh, chờ em có lâu không?”
“Không lâu, lâu mấy anh cũng chờ được.”
“Hì…” Em cười, nhưng sao không phải là nụ cười mang ánh nắng ban mai ngày thường, mà là nụ cười buồn chua chát của mùa đông ảm đạm?
“Em sao thế?Sao mắt sưng to vậy?Em khóc à?”
“Không, em bị đau mắt đỏ…”
“Vậy ngồi xa ra, đừng lây cho anh đấy.” tôi vẫn vô tư ghẹo em.
Em không nói gì, khẽ ngồi xuống, ôm chặt lấy tôi.
“Sao thế. đã bảo tránh xa ra rồi mà?” tôi làm bộ ra vẻ tránh né.
“Không tránh.”
Thấy em có vẻ không vui, tôi không trêu em nữa. Quàng tay qua xiết chặc vai em.
“Em hôm nay sao thế?”
“Không. Ước gì mình được như thế này mãi, anh nhỉ?”
“Uhm.”
“Anh này, nếu mai này xa nhau, anh có nhớ đến em không?”
“Em nói gì vậy?” lòng tôi chợt dậy sóng, nhớ đến lúc anh hỏi tôi, cũng giống như vậy.
“A, không có gì, em chỉ ví dụ thôi mà.” Em cườibuồn.
“Đừng đùa như vậy nữa, anh sợ…”
“Sợ gì?Con trai gì mà nhát vậy?Như thế sau này sao bảo vệ cho em?”
“Anh sợ mất em.”
“Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải cố gắng phấn đấu nhé. Hứa với em.” Mắt em long lanh hi vọng.
“Ừ, anh hứa. Vì em anh sẽ cố gắng hết mình.”
“…”
“Mà sắp đến sinh nhật em rồi đấy. Hôm đó chúng mình sẽ làm gì nhỉ?”
“Sao cũng được, có anh là em vui rồi…”
…
Có anh thì em vui. Nhưng thiếu anh, sinh nhật em có còn vui nữa không?Lợi Lợi?Em cũng phải vui đấy nhé. Vì anh không muốn thấy embuồn.
…
Sáng hôm sau, trời vẫn ảm đạm, mây đen vẫn che kín bầu trời.
“Lợi Lợi ơi ! Lợi Lợi !”
Sao kêu cửa nãy giờ mà không có ai?Họ đi đâu mà khóa cửa thề này?
“Gì đấy thằng nhỏ?” bà Năm hàng xóm mở cửa đi ra hỏi tôi.
“Không, cháu tìm Tiểu Lợi ạ.”
“Tìm nó sao giờ còn ở đây?Lẽ ra phải ở sân bay chứ?”
“Sân bay là sao hả bà?” tôi bắt đầu lo lắng.
“Hôm nay cả nhà nó bay sang Đại Lục rồi, nó không nói với mày hả?”
“Họ đi về thăm họ hàng hả bà?”
“Thăm cái gì?Đi về đó luôn. Ông Dinh nói về đó nương tựa họ hàng gì đó, nhà cửa ổng cũng bán rồi. Hôm nọ người ta đến xem nhà ầm ầm ra đấy.”
Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Cả người tôirun lên.
“Chú, cho cháu ra sân bay!”
“Ừ.”
“Nhanh lên chú, không kịp nữa rồi.”
“Từ từ tao mặc áo mưa vào đã, trời chuyển mây ầm ầm ra đấy.”
“Nhanh lênnnnnn…” tôi gào lên
…
Tại sao chứ?Tại sao vậy hả em?
…
Từng cơn gió lạnh tấp vào người tôi, lất phất những hạt mưa li ti cuốn theo gió. Tôi như gục ngã ở sân bay. Không, em ơi, tại sao như thế?Em đã hứa cả đời không buông anh ra mà?Tại sao em làm thế?Em nhẫn tâm với anh như vậy sao?Trời đổ mưa tầm tã. Tôi lê từng bước chân về nhà, mặc cho khắp người ướt sũng, gió thổi mạnh có thể làm bất kì ai run cầm cập. Nhưng bây giờ lòng tôi còn lạnh hơn. Vì sao?Vì nó đã chết rồi. Tôi không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa.
…
“Trời ơi con trai, đi đâu mà ướt nhẹp thế này?”
“Ngoại, hức…Tiểu Lợi đi rồi…”
“Bà biết. Tội nghiệp. Hôm qua nó chạy đến gặp bà. Khóc sưng cả mắt. Nó để lại cho con 1 bức thư. Con đọc đi…”
…
“Lãng Lãng của em,
Em phải đi rồi. Xin lỗi anh, em đã không giữ lờihứa, em phải buông anh ra rồi. Anh đừng buồn, đừng khóc, anh bảo khóc nhè xấu lắm cơ mà.
Khoảng thời gian qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất của cuộc đời em. Cám ơn anh vì tất cả những gì anh đã làmcho em. Từ cái đêm sinh nhật của em ở bến tàu, em luôn tin rằng chúng ta có cùng chungsố mạng, cùng chung nhịp đập con tim, anh có cảm thấy thế không?
Anh phải vững bước, phải cho em thêm niềm tin và sức mạnh để bước qua nhũng ngày đau khổ nhất sắp tới. Không được gục ngã nhé, anh đã hứa với em rồi cơ mà. Anh phải làm điểm tựa cho em, làm hi vọng cho em.
Anh vẫn mãi mãi là đôi cánh của em, nhưng bây giờ nó chưa đủ lớn. Vì vậy khi nào nó đủ lớn rồi, anh hãy dùng nó bay đến với em. Chúng ta sẽ gặp lại, em tin là như vậy. Đừng quên em anh nhé, vì em cũng sẽ không bao giờ quên anh.
Tiểu Lợi. “
…
Từng dòng chữ nhỏ nhắn của em dần dần bị nước mắt của tôi che lấp. Vậy là tôi đã mất emthật rồi sao?Tại sao?Tại sao từng người thương yêu nhất của tôi lại bỏ tôi mà ra đi như thế?Tôi có lầm lỗi gì hay sao?
Đời này vốn không công bằng, là bất công. Lấyđi của tôi tất cả.
Bất công!!!
2011
“……
……
……
Hãy quên em đi, vì em cũng sẽ quên anh.
”
Hồi 9: Lạc lối.
Trong ánh đèn xanh vàng nhấp nháy liên tục, những thân hình uốn éo như điên dại, những tiếng la hò kích động bị át bởi tiếng nhạc xập xình như muốn ép vỡ tim. Đâylà 1 thế giới khác xa với thế giới mà tôi từng biết. Thế giới của tiếng nhạc, của ánh đèn, của những điệu nhảy cuồng nhiệt. Đây là nơi để thể hiện mình?Là nơi đốt tiền?Là nơi kiếm ăncủa những cô gái bay đêm?Hay đơn giản chỉ là nơi để thác loạn?Có lẽ là tất cả. Nếu cách đây hơn 1 năm thôi, tôi sẽ tròn mắt ngạc nhiên, sẽ bị ép đến vỡ tim trong tiếng nhạc chát chúa này. Nhưng bây giờ, nơi đây dường như đã quá quen thuộc với tôi.
Đưa mắt nhìn khắp nơi, tôi dừng lại ở bàn đốidiện. Một cô gái ăn mặc đầy vẻ khiêu khích, gương mặt dễ thương pha lẫn chút gì đó còn non dại đang nâng ly rượu nốc cạn. Ngồi kế bên cô là 1 gã tóc nhuộm vàng, mặc áo phanh ngực, đeo sợi dây chuyềnto như sợi xích đang choàng tay qua eo cô gái vuốt ve. Xung quanh là những tên ăn theođang to to mồm oang oác điều gì đó. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, cô ta đưa mắt đáp trả. Tôi nháy mắt với cô ta 1 cái, cả hai cùng mỉn cười.
Phát hiện điều gì đó, gã tóc vàng hất hàm hỏi:
“Thằng kia, nhìn cái gì?”
Tôi mỉm cười nhạt.
Như thấy sự khinh bỉ trong nụ cười của tôi, gã bật đứng dậy, đi cùng đám bạn tiến lại gần.
“Mẹ