Khi tình yêu đến không ai biết được
Chúng ta đơn giản nhận ra khi nó đã mất
Tình yêu là thiên đường, là địa ngục, là thiên thần, là quỷ dữ
Tình yêu là ngọt ngào, là cay đắng, là hối hận, là nỗi đau
Tất cả cùng nhau tồn tại vĩnh viễn…
Tình yêu của tôi không là mật ngọt. Là trái đắng.
Nhưng tại sao tôi vẫn cứ yêu???
Chương 1 :Hồi ức xa xăm
2011…
Gió vẫn gào thét, sóng vẫn xô bờ và màn đêm vẫn đầy lạnh lung như cách đây đã lâu.
Cảnh vật còn đây nhưng người đã thay đổi, tim tôi lại gợn lên chút gì đó nhớ nhung, đau đớn.
“Về thôi đại ca…” thằng Dê già lên tiếng…
“Uhm, về đi, lâu lắm rồi chúng ta mới tụ họp lại với nhau. Rồi ngày mai sẽ đẹp hơn thôi…” thằng Đức cũng đồng tình…
“Chậc, ngày này em đã mong từlâu lắm rồi. Biết bao nhiêu chuyện cuối cùng chúng ta vẫn gắn bó. Ngày mai chắc chắn sẽ tươi sáng, thời đại chúng ta đến rồi anh ơi ! Chỉ cần anh em đồng lòng, thằng hà bá cũng đếch thèm sợ haha…” thằng Heo sữa vẫn pha trò như mọi khi…
Uh, phải rồi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu…
“Đi…” Tôi rít 1 hơi dài rối ném điếu thuốc đang hút dở xuống dòng sông. Năm mới bước sang, pháo hoa đã nổ, kèm theo là tiếng hân hoan của của mọi người chúc nhau 1 năm mới hứa hẹn nhiều niềm vui và hạnh phúc.
Chúng tôi lên xe rồi hướng thẳng về thành phố trong ánh đèn mờ ảo. Ngồi trong xe, tôi ngoái đầu nhìn lại…Đâu đó văng vẳng câu nói
…
“Liệu có ngày nào đó em sẽ bay khỏi cuộc đời anh không?”
“Không đâu, anh là đôi cánh củaem, thiếu anh, em sẽ không bay được. Hì hì…”
…
Cách đây 9 năm, cũng tại nơi này, có 1 thằng nhóc ngồi nhìn ra dòng sông, miệng phì phèo điếu thuốc ướt đẫm nước mắt, cứ như là đốt nước mắt vào trong lòng…
Đã xa rồi…
Hồi 1: Tuổi thơ của tôi
1998
“Anh ăn gì ạ???”
“Cho 3 vắt mì xá xíu.”
“Dạ !”
“Ê, khoan đã nhóc, them 1 chén hoành thánh nữa nhé.”
“Dạ vâng !”
“Bà Hai ơi, 3 vắt mì xá xíu với 1 chén hoành thánh…”
“Có mệt không con?Tao thấy mày hôm nay xanh lắm, đêm qua không ngủ hả?Hôm nay nghỉ sớm đi nhé, tao với ông già lo được…”
“Không mệt đâu bà, tại hôm qua con thức khuya để học bài, sắp thi rồi.”
“Thế thì càng phải nghĩ. Đi, về sớm đi, hôm nay cho mày nghĩ sớm!”
“Không, con làm được. Với lại…”
“Ê nhỏ, bán mì nè!”
“Dạ, em đến ngay. Lát nói sau bànhé. Con làm được mà.”Tôi nháy mắt cười với bà 1 cái rồi chạy đi.
“Cái thằng…”
Tôi là học sinh cấp 2, cuộc sống hằng ngày của tôi là sáng cắp sách đến trường, trưa về nhà locơm nước rồi sang tiệm mì củabà Hai phụ bán. Nói là tiệm mì cho sang chứ thật ra chỉ là 1 cái xe đẩy để trước cửa nhà rồithêm 1 ít bàn ghế nhựa cho khách ngồi, thế là thành tiệm.
Trường của tôi là 1 trong những trường cấp 2 nổi tiếng của thành phố, nơi quy tụ nhiềuhọc sinh giỏi và tất nhiên cũng nhiều cậu ấm cô chiêu thời ấy. Trong mắt thầy cô, tôi là 1 học sinh ngoan ngoãn, luôn đạt điểm tốt, là tấm gương cho bè bạn. Còn trong mắt bạn bè, tôi làmột con mọt sách ít nói ít cười đáng ghét được thầy cô thiên vị nên thường hùa nhau bắt nạt, cô lập tôi. Bọn con gái lớp tôi đang ở tuổi dậy thì, bắt đầu biết chưng diện, bắt đầu biết cặp kè. Những đứa hiền lành thìrất là thích tôi, vì tôi thường chỉbài cho bọn nó trong giờ kiểm tra. Còn những cô nàng tiểu thưthì thường chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt, vì trong mắt bọn họ, tôi chỉ là 1 thằng nhà quê, cục mịch, nhưng tôi nào có quan tâm. Trong trường tôi sống không đúng con người thật của mình, vì niềm tin của bố mẹ đặt hết vào tôi, tôi không thể làm họ buồn lòng. Nhưng khi bước ra khỏi trường tôi là 1 con người khác, 1 con người thật của tôi. Cũng biết quậy phá, cũng biết đánh nhau hang máu như bất kì anh choai choai nào. Sống ở cái nơi chợ búa, lúc nào cũng vây quanh bởi tiếng thề, tiếng đánh nhau này, ai cũng như thế.
Nhà tôi nằm ở khu phố người Hoa, bản thân tôi cũng mang một nữa dòng máu Trung Quốctừ mẹ. Thời ấy internet không có rằm rộ như bây giờ, các tiệmnet cũng chỉ lác đác, cũng không hề có khái niệm game online là gì. Vả lại với đứa nhà nghèo như tôi, tiền kiếm được rất khó khăn nên lâu lâu mới cùng mấy đứa bạn ghé vào tiệm net trong xóm, lân la các phòng chat, xem vài đoạn phimvu vơ và tất nhiên cũng có cả những trang web đen nữa. Tuổidậy thì ai mà không tò mò?
“Bốp bốp…Rầm!!!”
“Thằng Cái lại đánh nhau rồi.” tiếng bà Hai thở dài.
Tôi đưa mắt về hướng bà chỉ, nhìn một lát rồi lại tiếp tục gom chén đũa đi rữa. Chuyện thường ngày ấy mà.
“Mẹ nó, tức thật, thằng khốn đó chạy thoát rồi @#$%” anh thanh niên ngồi vào bàn mà miệng vẫn còn rủa.
“Hôm nay lại sao thế nữa anh?”tôi hỏi.
“Mẹ nó, nhóc, mày xem tức không?Thằng khốn đó ở đâu đến đây, cả gan vỗ mông Tiểu Lợi, may mà tao ở đó, sẵn tiện tặng nó vài đấm.”
“Cái gì?Thằng nào?” tôi sôi máu hỏi gằn.
“Thôi thôi cho tao xin. Chúng bây suốt ngày đánh với chả đá, chừng nào mới nên người hả con?Thằng Cái, mày không được dạy hư nó nữa.” bà Hai cắt ngang lời của tôi.
“Làm gì có hả bà…” anh thanh niên gãi đầu cười xòa.
“Chuyện người ta con ạ. lo đến làm gì?2 đứa bây ăn đi, hôm nay tao đãi. Mà nhóc nè, sao mày khẩn trương thế?Nói thiệtbà nghe, thích con Lợi phải không?”
“Không mà bà. Làm gì có. Thì…chơi từ nhỏ đến giờ mà.” Tôi ấp úng.
“Ha ha, nó đỏ mặt rồi kìa bà.”
“Anh im mà ăn mì đi…”
“Ôi ghê thật, hôm nay dám chọc cả anh mày. Sức mạnh tình yêu đây rồi” anh gật gù.
Anh thanh niên này là đại ca của tôi, tên Ngọc Thanh. Cái tên nghe y như con gái, cho nên anh chỉ thích người ta kêu anh bằng cái tên ở nhà là Cái. Anh cũng là người Hoa, nhà anh sống ở đây cũng lâu rồi. Bố mẹ anh bị tai nạn giao thông nên mất sớm, chả còn họ hàng thân thích gì ở đây cả. Tôi quen anh từ lúc nhỏ và chơi thân đến tậnbây giờ. Anh lúc nào cũng bảo bọc tôi như đứa em, có lẽ là vì chỉ còn 1 mình nào nên anh coitôi như người thân duy nhất.
Còn Tiểu Lợi, cái tên mà bây giờnhắc đến, vẫn khiến tim tôi nhói đau…
Trong mắt tôi, em là 1 thiên thần với nụ cười như hoa bồ công anh dưới nắng. Không cầnbiết mệt đến nhường nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em là mọi mệt mỏi của tôi như biến mất. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, mặc dù cùng tuổi nhưng em lúc nào cũng gọi tôi là anh. Lúc còn nhỏ em hay lẽo đẽo theo tôi và anh Cái như là tiểu muội. Thời gian dần trôi qua, không biết từ khi nào, trong mắt tôi, em không còn là đứa nhóc nữa. Cảm giác của tôi với em cũng dần thay đổi. Nó không còn là cảm giác của 2 người bạn thân, tim tôi đã đập mạnh hơn mỗi khi ngồigần em. Không biết em có biết không vì tôi chưa từng dám thổ lộ với em điều đó. Anh Cái cũng thường nói tôi:
“Thích thì nói, có gì mà rụt rè. Đàn ông con trai mà nhát thế. Mày xem nó dễ thương vậy, ngày nào cũng có người dòm ngó. Không nhanh tay thì đừng hối hận nha nhóc.”
Mỗi lần như vậy tôi đều ậm ừ. Thật ra không phải tôi nhát gan, mà là vì tôi tự thấy mình không xứng với em. Bố em mở đại lý gas bán lẻ, có thể gọi là ,
giàu có, có của ăn của để. Còn tôi?Tôi chỉ là 1 thằng nhà nghèo, rách rưới. Vì người Hoa hay có quan niệm môn đăng hộ đối, nên tôi đâm ra tự ti với bàn thân mình. Cứ như vầy, mỗi ngày đều được nói chuyện với em, được nhìn em cười là tôi mãn nguyện.
Hồi 2: Tại sao?
Một đêm năm 2009…
“Lợi Lợi…”
Tôi choàng tỉnh dậy, hóa ra là mơ…Phòng tuy lạnh nhưng mồ hôi tôi tuôn ra như suối…
Dạo này tôi thường hay mơ đến em nhiều hơn. Tại sao?Chẳng lẽ em có chuyện gì?Đã bao năm rồi, tôi không gặp lại em.
Với tay lấy gói thuốc 3 số còn lại vài điếu mà tôi mang từ quê nhà sang.
Tách. Bật lửa, tôi rít 1 hơi dài…Đang suy nghĩ mông lungbỗng có 1 bàn tay khẽ lay tôi…
Tôi xoay người lại, em khẽ dụi mắt nhìn tôi, nhìn em như 1 con mèo con vừa thức dậy. Khoác lấy chiếc áo che tấm than, em khẽ hỏi:
“Alan, what’s wrong?”
“No, no…Continue to sleep…”
“You have a nightmare?” Vừa hỏi, em vừa choàng tay qua người tôi, ôm lấy tôi từ đằng sau.
“Yes…”
“You wanna do that again?” tôicảm nhận được hơi thở của emphả vào gáy.
“Do that?What do you mean, Tiff ?”
“Make…love…”
Tôi phì cười, dụi tắt điếu thuốc rồi xoay người lại. Khẽ nâng cằm em lên. Môi tìm đến môi. Người em như run lên trong vòng tay tôi. Hai than thể quấn lấy nhau trong cuồng nhiệt. Giữa đêm khuya, chỉ còn vang lên tiếng rên rĩ khe khẽ. Tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Đồng hồ báo thức vang lên, tôi uể oải vươn tay, nhìn xung quanh, em đã đi mất. Bật điện thoại, em để lại cho tôi 1 tin nhắn:
“I go home first, I have class today. Breakfast’s on the table. When you wake up, reply me. xxx”
Tôi sực nhớ là hôm nay mình cũng có lớp buổi chiều. Nhìn đồng hồ, mới 10 giờ sáng. Tôi bước xuống giường, vào nhà tắm. Từng dòng nước mát lạnh lằm tôi tỉnh ra và nhớ lại giấc mơ đêm qua. Uh, chỉ là mơ. Không suy nghĩ nữa.
Tôi ăn sáng xong rồi ngồi vào bàn, bật máy xem tin tức rồi cổ phiếu của mình. Được 1 lúc, cảmthấy ở nhà bức bối, tôi bỏ sách vở vào cặp, ra khỏi nhà, bắt xe xuống khu phố người Hoa. Ở cáixứ sở này, tôi chẳng có hứng thú đi đâu hết, ngoại trừ nơi đây. Không khí nơi đây luôn nhộn nhịp, đầy ắp tiếng nói, nó làm tôi liên tưởng đến khu phốngày xưa của tôi. Tất nhiên là không thể sánh bằng, nhưng nócũng làm tôi thấy ấm long nơi đất khách quê người.
La cà 1 hồi lâu, tôi bắt xe lên trường, vào lớp tap thẻ điểm danh xong rồi về. Thật là tôi không có chút hứng thú nào ngồi lại trong lớp nghe lão thầy Ấn Độ đọc rap, mà tôi thề là cả đến rapper 50 cents cũng phải chào thua lão về trình độ rap của mình. Câu chữ chẳng ra làm sao, thà về tự học còn hơn.
Điện thoại trong túi rung lên. Là em gọi, nhưng lúc này tôikhông có tâm trí bắt máy. Tôi cũng không hiểu trong đầu mình lúc này đang nghĩ gì. Nó hoàn toàn trống rỗng.
Mở cửa phòng, tôi mệt mỏi ngồi vào ghế, mở mail lên. Có 1 thư mới, là của ai đây?
“Tiểu Lợi”
Tôi không tin vào mắt mình. Dụi mắt nhìn lại lần nữa.
Đúng là em, là em. Đã bao năm rồi?Em ơi…Tôi mừng rỡ nhấp chuột…
Một lát sau đọc xong mail…
Tôi thẩn thờ ngồi đó trên ghế…
“Tách” tiếng bật lửa vang lên.
Nhìn từng làn khói trắng, long tôi thắt lại, trống rỗng…
Điện thoại lại reo. Tôi khẽ nhìn vào màn hình :”Tiff”
Cứ như vậy, chuông đổ 5-6 lần. Tôi nhấc tay lên, với cái điệnthoại, ném mạnh vào tường. Vỡ nát, hình như lúc này long của tôi cũng vậy. Phải, vỡ nát.
Tôi hét lên :”Tại sao???”
Lấy tay quệt đi 2 hàng nước mắt đang lân dài. Tôi chợt nhớ lại ngày xưa…
Vâng, là ngày đó…
Hồi 3: Lẽ nào mất em?
Cứ như thế, từng ngày trôi qua lặng lẽ. Cho đến khi tôi nhìn thấy 1 chàng trai đến nhà em, mang theo những bông hoa hồng đỏ thắm. Dạo này anhta thường đến đây. Em ngập ngừng đón nhận những bông hoa đó rồi trò truyện với anh ta. Mặc dù em vẫn cười, nhưng không còn là nụ cười của ánh nắng ban mai mà tôi thường hay gặp, mà nó thoáng chút gì đó buồn bã xa xăm.
Theo lời anh Cái, cậu ta là con trai bạn hàng lâu năm của bố em. Nhà giàu có, ăn mặt bảnh bao, đi trên chiếc xe mà có lẽ tôi không bao giờ mua nổi. Lòng tôi đau thắt, có những đêm tôi giật mình tỉnh giấc, timđau đến nỗi không ngủ tiếp được. Phải chăng tôi sắp mất em???
“Lãng, Lãng…Nghe em nói không?” tiếng em vẫn trong trẻo nhu tiếng họa mi
“Sao?Có chuyện gì vậy?” tôi thờơ đáp lại “Dạo này anh sao thế?Sao không qua tìm em?Có chuyện gì ah?”
“Không có gì đâu. Dạo này anh bận quá, bài vở nhiều…”
“Nhưng giờ thi xong rồi mà, sắp nghỉ hè rồi, sao vẫn không thấy anh đâu…” giọng em trầm xuống, đôi mắt như hồthu pha lẫn chút buồn.
“Thì anh bận đi làm, kiếm thêm tiền. Anh đâu được giàu có như ai kia. Không cần làm gì cũng vẫn tiêu xài không hết !” tôi cố lẩn tránh ánh mắt của em
“Ai cơ chứ?Anh đang nói ai?”
“Không, chắng nói ai cả…”
“4 ngày nữa sinh nhật em…”
“Vậy ah?Nhanh nhỉ?” tôi vẫn cốgắng hờ hững.
“Anh quên rồi sao?Vậy hôm đó anh có đến không?”
“Không biết được, để anh xem đã.” “Không nhưng nhị gì hết. Anh Cái hôm đó cũng đến mà. Anh phải đến nhé, nhé.” Em lay lấy tay tôi, đôi mắt long lanh hi vọng.
“Uhm, anh đến…” Làm sao tôi có thể từ chối đôi mắt ấy được.
“Vậy nhé, anh hứa rồi nhé. Anh mà không đến em nghỉ chơi anh.” Em tươi cười le lưỡi trêu tôi.
Uhm, anh sẽ đến. Làm sao anh có thể quên được…Anh hứa anh sẽ đến…
Hôm nay là sinh nhật em, năm nào đến ngày này tôi cũng vui mừng bồn chồn. Nhưng năm nay sao mà nó lại buồn đến thế?Anh Cái vỗ vai tôi.
“Nhóc ah, anh biết mày đang nghĩ gì. Anh biết !”
“Làm sao anh biết?”
“Từ nhỏ đến giờ, có gì mày qua mắt được anh chưa?”
“…” tôi im lặng
“Nhưng mà anh nói này. Dù thế nào đi nữa. Mày cũng phải nói ra lòng mình. Không có gì mà khổ bằng mật mờ không rõ ràng . Tao thấy Lợi Lợi đâu phảingười ham tiền ham vẻ bề ngoài.”
“Uhm.”
“Vậy mày còn đắn đo gì?Mày còn trẻ, lại học giỏi, tương lai còn dài. Sau này mày giàu có, lo gì không xứng. Lúc đó đừng quên thằng anh này. Ha ha. Đi thôi.”
Anh biết không?Đến tận bây giờ, em vẫn không quên. Không bao giờ quên được. Em vẫn nhớmãi lúc anh đưa cho em cái bánh trung thu. Bọn mình có 5 người nhưng chỉ có 2 cái bánh. Anh không ngần ngại đưaem 1 cái, còn anh và 3 người bạn chia nhau cái còn lại. Anh biết không?Em vốn rất ghét ăn đậu xanh. Nhưng đó là cái bánhtrung thu đậu xanh duy nhất vàngon nhất mà cả đời em ăn được. Em sẽ không quên giây phút đó, nhưng giờ anh đã không còn nữa…
Đến nhà em, hôm nay không khí thật náo nhiệt. Bạn em tới rất đông. Hôm nay em thật xinhđẹp với chiếc đầm màu xanh nhạt, nụ cười luôn thường trực trên môi.
“Đến rồi ah?Vào đi…” mẹ em hững hờ. Bố mẹ em không thích tôi và anh. Tôi biết điều đó. Họ chê tôi nghèo, không xứng để chơi với em. Nhưng trước giờ em hoàn toàn mặc kệ điều đó, chưa hề than vãn, vẫn thân thiết với tôi và anh.
“2 anh đến rồi ah?Vào với em.”Nhận ra chúng tôi, em mừng rỡ.
“Chà chà, Lợi Lợi ra dáng thiếu nữ lắm rồi. Hết la con bé hay khóc nhè lẽo đẽo theo mình rồinhi?Xinh lắm, hèn chi cu cậu nhà mình chao đảo. Ha ha” Anh huých vai tôi mỉm cười.
“Anh này…” Mặt em đỏ bừng lên như bông hoa hàm tiếu e ấp dưới nắng mai.
“Lợi ơi ! Ai đến vậy?’ tiếng bạn em vang lên
“Suýt quên mất. 2 anh theo em vào đây…Đây là bạn với anh của mình. Còn đây là bạn của em, 2 anh làm quen nhé.”
“Chà, có bạn đẹp trai như vậy mà giấu kĩ nha, không giới thiệu. Định chiếm làm của riênghả ?” bạn em châm chọc
“Bạn tên gì vậy?Học trường nào?” cô bé cất tiếng hỏi
“Mình tên Lãng, học trường. Rất vui làm quen với bạn.”
“Wah, giỏi quá. Mình tên Quỳnh, là bạn than của Lợi Lợi. Lợi Lợi kể mình nghe nhiềuvề bạn rồi.” cô bé nháy mắt vớitôi.
“Ê, cho tao hỏi chuyện với. Làm gì giành hết vậy?” mấy đứa kianhao nhao…
Thấy mấy đứa con gái bu hết vào tôi. Anh cất tiếng:
“Chà, làm gì mà ái mộ ghê vậy?Bộ anh không đẹp trai ah?”
Câu nói của anh khiến cả đám phì cười.
Một lát sau, ngoài cửa xuất hiện1 bóng người. Là người hay đến tặng hoa cho em. Mẹ em gọi em ra, cả đám con gái cũng nhao nhao ra theo. Anh ta hôm nay thật bảnh bao, mang theo lẳng hoa và món quà tặng em, một sợi dây chuyền lấp lánh bằng vàng trắng, một thứ quá xa xỉ đối với tầng lớp như tôi. Em tươi cười đón nhận, longtôi như thắt lại.
Buổi tiệc bắt đầu, mẹ em có ý xếp cho anh ta ngồi gần em, suốt buổi tiệc, lúc nào anh ta cũng chỉ chú ý đến em, luôn nói chuyện với em. Bọn bạn củaem xì xầm:
“Ghanh thật. Cái anh này tốt thật. Đẹp trai nhà lại giàu nữa. Nhìn chiếc xe của anh ta mình phát ganh. Ước gì anh ấy để ý đến mình nhỉ?”
“Uhm, tao cũng mong như mày. ”
“Bọn bây thích người ta hay thích ví của người ta thế?” Quỳnh khó chịu. Cô bé quay sang hỏi tôi :”Bạn sao vậy?Từ khi cái gã đó đến thấy bạn không vui.”
“Không có gì đâu. Mấy người kia nói đúng đó chứ?”
“Xì, tớ chả ham cái loại chỉ được mỗ cái mã đó đâu. Mà tớ biết Lợi Lợi cũng nghĩ như tớ vậy.”
Câu nói cô bé làm tôi thấy ấm lòng. Tan tiệc, mọi người ra về. Riêng anh ta được bố mẹ em giữ lại. Tôi đành bước đi vớilòng nặng trĩu. Mà nghĩ lại, anh ta tốt thật, rất xứng với em, nên bố mẹ em niềm nỡ như thế cũng đúng thôi. Tôi chẳng có gì so sánh được với anh ta cả.
Dòng sông về đêm, gió vẫn mang theo những con sóng chạy nối đuôi nhau vào bờ. Mọi khi có chuyện buồn chán, tôi lạicùng anh đến đây. Ngồi nhìn những chiếc du thuyền cập bếnmang đón đưa những dòng người sang trọng, trong gió đêm mát mẽ, chúng tôi tự nói với nhau sau này mình sẽ đượclên đó, được hưởng cảm giác của người thượng lưu. Mỗi lần như vậy, chúng tôi lại phấn chấn và cùng nhau quyết tâm. Điều đó đã cho tôi nghị lựcbước hết những ngày nhọc nhằn đầy mồ hôi cực khổ mà sau này tôi muốn được 1 lần nếm lại cũng không được.
Ngồi đã lâu nhưng sao lòng vẫn chưa lặng…Anh lấy bao thuốc ra, châm lửa…
“Anh, cho em 1 điếu.”
“Điên, tao đã cấm mày hút thuốc, chưa đủ tuổi, đua đòi làmgì?”
“Nhưng em buồn quá, hút vào có đỡ hơn không?”
“Không có gì phải buồn hết emah. Mọi chuyện đã xong đâu?Chả lẽ mày định mang cái bộ mặt sầu não này gặp tao mỗi ngày hả?Làm chuyện gì cũng phải biết đấu tranh đến cùng chứ. Nếu mà có thất bại thì cũng không nuối tiếc. Hiểu không?”
“Nhưng em làm thế nào mà bì được với người ta?”
Anh rít 1 hơi dài :” Trong mắt anh, thằng em là nhất. Hơn cả thằng kia. Uh thì nó có tiền. Nhưng tiền phải của nó đâu?Nó sinh ra tốt số, được vàogia đình giàu có. Mình số khổ, nhưng có làm sao?Miễn là biết phấn đấu. Thế nếu được lựa chọn, mày có muốn đánh đổi những thứ mày đang có, cả gia đình, cả anh em xóm giềng để được làm nó không?”.
Anh nói phải, không gì bằng khimình được làm chính mình, làmsao tôi có thể đổi tất cả những gì mình có, những gì mình trân trọng nhất để được làm người khác chứ. Như thế tôi sẽ không còn là tôi nữa rồi.
“Không chứ gì?Thằng em hiểu ra vấn đề rồi đó. Mà hình như không chỉ có mình tao nghĩ như vậy.” Anh mỉm cười ngoảng đầu ra phía sau.
Tôi ngoái đầu nhìn lại, là em, vẫn nụ cười đó. Nó như tia nắng giữa bầu trời đêm đầy lạnh lẽo.
“Anh…” em dịu dàng lên tiếng.
Hồi 4: Đêm bình yên.
“Hai đứa nói chuyện. Anh đi trước.” Anh nháy mắt với tôi rồi bước đi.
“Làm sao em ra đây được?”
“Em nói với bố mẹ em nhờ anhLâm chở đi dạo. Giữa đường emnói anh ấy cho em xuống rồi