mong mọi người chỉ bảo cho. “thì cô nàng bỗng nở 1 nụ cười tựa nắng với Thiên Dã. Lí Thiên Dã thì mặt mày tái mét, nhìn Thuỳ Dương chằm chằm. Chí Kiệt cũng nhíu mày khi nghe tới tên của cô bạn: “Thuỳ Dương ak? sao nghe giống như là…”, Vô Kị cùng có vẻ mặt như Chí Kiệt. Riêng tên Đỗ Kì Bình vẫn vô tư, vì không liên tưởng tới điều gì
Thuỳ Dương từ từ tiến đến chỗ Thiên Dã, nhìn chiếc ghế trống bên cạnh cậu và lên tiếng
- Không phiền nếu em ngồi đây chứ, Thiên Dã – Cô gái nhìn Thiên Dã không chút bối rối
- Thuỳ Dương? là em? – Thiên Dã sau 15s mới mở miệng ra nổi
- Phải, là em. em đã trở về. thế anh có cho em ngồi cùng không ak – Thuỳ Dương bẽn lẽn cười
- Ờ…ak…ukm…tất nhiên rồi. em ngồi đi – Thiên Dã vội ngồi dịch hẳn sang ngăn ở trong cùng. Tim Thiên Dã đập thình thịch. một miền kí ức bắt đầu trở lại với Thiên Dã. Ngày đó, Thuỳ Dương luôn là cô bạn ở bên cạnh cậu mỗi khi cậu vui hay buồn. không phải Carey, không phải Hạ Tường Luân. vì cậu không muốn quấy rầy quá nhiều hai người quan trọng nhất với mình. Lí Thiên Dã nhớ lại những tháng ngày thơ ấu. cậu sống hạnh phúc cùng gia đình mình. vậy mà gia đình cậu đều bị phe chống đối sát hại. chỉ còn mình cậu sống sót. thừa hưởng gia tài kếch sù nhưng Thiên Dã sống cô đơn, không có người thân bên cạnh. một ngày, một thiếu niên bỗng xuất hiện và kêu là sẽ đưa cậu về nhà anh ta sống cùng. và bắt đầu từ đấy, Thiên Dã có người thân. cô bé em gái của người đã đưa Thiên Dã về sống cùng tỏ ra khá thân thiện với cậu, cô bé ít hơn cậu 1 tuổi. Tên là Carey. cô bé đó cũng có 2 người bạn thân, đều là bé trai, bằng tuổi. ba đứa nó chơi thân với nhau lắm. chúng cũng hay cho cậu nhập nhóm chơi cùng. Thiên Dã cũng sợ nếu tham lam quá sẽ mất đi hai người quan trọng đó, và cậu bắt đầu sống tách xa họ. Trong khoảng thời gian này, Thiên Dã đã quen với Thuỳ Dương (chị họ của Vô Kị). Nhưng rồi Thiên Dã bắt đầu có suy nghĩ là Thuỳ Dương thích anh Tường Luân. Cô luôn nhắc đến Tường Luân mọi lúc mọi nơi. Một ngày, Thuỳ Dương không lời từ biệt mà bay sang nước ngoài sống. đó là cú shock lớn nhất với Lí Thiên Dã. Cũng may trong khoảng thời gian đó, Carey luôn ở bên cạnh động viên, an ủi cậu, giúp cậu cũng nguôi ngoai được phần nào sự khổ tâm và nhung nhớ. thế rồi Carey và anh Tường Luân gặp biến cố…Thiên Dã đã nghĩ là mình đã quên được Thuỳ Dương nhưng xem ra không phải. kể từ lần gặp Tường Vi nửa năm trước, cậu luôn thấy bóng dáng của Thuỳ Dương trong cô gái bí ẩn kia. và bây h khi đối diện với Thuỳ Dương, trái tim cậu lại đập thổn thức.
- Anh đang nghĩ gì vậy? – Thuỳ Dương nhìn Thiên Dã chăm chú
- Sao em lại trở về? – Trả lời bằng một câu hỏi, Thiên Dã nhíu mày
- Em cần phải làm một việc nên mới trở về. – Thuỳ Dương nở 1 nụ cười bí ẩn
- Việc gì? vậy em có đi nữa không? – Thiên Dã không giấu nổi vẻ tò mò
- Anh muốn em đi hay ở lại hả Thiên Dã? nếu việc lần này thành công thì em sẽ ở lại, còn không thì em sẽ không bao h quay trở lại đây nữa – Thuỳ Dương mỉm cười.
- Việc gì mà em…mà em. . – Thiên Dã ấp úng không nói hết câu
- Em về đây để tỏ tình anh ak. Thổ lộ tình cảm của mình cho một người con trai biết. – Thuỳ Dương nháy mắt tinh nghịch.
- Tỏ tình? lẽ nào em muốn…- Thiên Dã bỗng thấy tim mình đau nhói. chắc chắn là Thuỳ Dương về đây để thổ lộ với anh Tường Luân tình cảm của cô ấy rồi. chắc cô ấy nghe tin anh Tường Luân còn sống nên…Chí Kiệt rời khỏi lớp học 1 mình. hiện h Thiên Dã và Vô Kị đều đang hướng dẫn cho Thuỳ dương, cô bạn mới chuyển đến. thì ra cô ta đúng là mối tình đầu của Thiên Dã thật. không hiểu sao cô ta lại trở về. và cô ta còn là chị họ của Vô Kị nữa mới hay chứ. tên Kì Bình cũng quấn lấy cái cô Thuỳ Dương đó do quá tò mò. Bó tay. Chí Kiệt uể oải đi ra cổng, định sẽ về nhà. bỗng ánh mắt Chí Kiệt bị hút chặt vào 1 cô gái đang đi đi lại lại trước cổng. hình như là đang chờ đợi ai đó thì phải, đã mấy ngày rồi. Chí Kiệt để ý cô ta 3 ngày nay, lúc nào cũng đứng ở cổng trường đến tận chiều tối mới đi. Cô ta ngoại hình bình thường nhưng không hiểu sao lại làm Chí Kiệt thấy tò mò lạ. Chí Kiệt tiến lại gần cô gái kia và lên tiếng hỏi
“Cô đang chờ ai ak. sao cứ đi đi lại lại trước cổng trường này vậy? cô không biết là trường Dracate cấm không cho hs nơi khác đứng đợi hay vào trường nếu không có việc cần thiết sao?”- Chí Kiệt mỉm cười thân thiện – “tôi nghĩ bạn nên hẹn bạn của bạn ra nơi khác. đừng đứng ở đây nữa. nếu để bảo vệ phát hiện ra, bạn sẽ gặp rắc rối to đấy”
Cô gái nhìn Chí Kiệt hai mắt tròn xoe, ngơ ngác: “mình không biết. tại mấy hôm nay mình nhắn tin cho bạn mình, đang học ở đây nhưng không thấy bạn ấy hồi âm lại gì cả. mình lo quá nên định đứng ở đây chờ xem bạn ấy có xuất hiện không. mình không phải là hs của trường nên không thể vào được, nhưng mình lo quá. và vì vậy…”Cô gái thành thật.
Chí Kiệt bỗng suy nghĩ rằng cô ta chắc đang chờ bạn trai của mình. hắn là hs của trường Dracate, nhưng chắc đã chán cô gái này nên mới cắt đứt liên lạc như vậy. Còn cô ta quá dại khờ mà cứ hi vọng và chờ đợi ở đây.
“có lẽ cô chờ ở đây chỉ mất công thôi. từ bỏ đi. có khi hắn chán cô rồi nên mới vậy đó”- Chí Kiệt cho lời khuyên
“sao cơ? ai chán? chán ai? cậu đang nói gì vậy?”- Cô gái nhìn Chí Kiệt như nhìn 1 kẻ từ trên trời rơi xuống
“thì tên bạn trai của cô đó. có khi hắn không yêu cô nữa nên mới bỏ mặc cô vậy. thôi, đừng đứng đây mà chờ đợi nữa. vô ích thôi”- Chí Kiệt ngây thơ, tưởng mình nói đúng. để rồi sau 2s bất động, cô gái bỗng cười lăn lộn. Chí Kiệt ngỡ ngàng tưởng cô ta shock quá nên phát điên – “cô không sao chứ? bình tĩnh đi. ”
“Anh hiểu lầm rồi. anh là Đường Chí Kiệt phải không?”- cô gái kia cố nhịn cười
“ukm, đúng là tôi, nhưng sao cô biết”- Chí Kiệt tiếp tục sửng sốt
“anh nổi tiếng vậy tất nhiên là phải biết rồi. Em là Nhược Ninh. Học dưới anh 1 khoá”- Cô gái bắt đầu giới thiệu – “Người em chờ không phải là bạn trai của em, đấy là cô bạn thân của em. Anh có thể giúp em được không?”
Chí Kiệt đơ mất mấy phút khi bắt gặp nụ cười toả nắng của Nhược Ninh
“Anh ơi, anh có thể giúp em được không?”- Nhược Ninh sốt ruột lặp lại câu hỏi
“Ukm, okie, tất nhiên. em muốn anh giúp gì nào? hay là muốn anh vào gọi bạn của em ra cho hai người nói chuyện?”- Chí Kiệt băt đầu quay lại với đúng con người tài trí của mình
“vâng, chính xác là em định nhờ anh thế đấy ak. anh giúp em nhé. anh vào bảo với bạn ấy em đang chờ ở đây, bảo bạn ấy ra ngay. em có chuyện muốn nói. bạn ấy không hiểu sao lại tắt máy. ngày đầu thì không thấy hồi âm, sang ngày tiếp theo thì tắt máy. em không biết bạn ấy có xảy ra truyện gì không nữa. “- Nhược Ninh kể lể
“Vậy ak? thế bạn em tên gì?”- Chí Kiệt không rời mắt được khỏi nụ cười của Nhược Ninh
“Bạn ấy tên Hàn Tường Vi. học viên năm nhất đại học. không biết anh có biết bạn ấy không?”- Nhược Ninh nhìn Chí Kiệt đầy mong mỏi tha thiết
“Cái gì cơ? Tường Vi?”- Chí Kiệt bất ngờ – “em là bạn của Tường Vi ak?”
“ơ, vậy là anh biết Tường Vi rồi. anh ơi, cô ấy có bị sao không mà em không liên lạc được thế. từ trước đến h bọn em chưa bao h bị mất liên lạc như thế này cả. “- Nhược Ninh mừng rỡ khi biết là Chí Kiệt có quen biết Tường Vi
“Em là bạn của công chúa sao? anh có truyện này phải cho em biết…”- Chí Kiệt bỗng thay đổi nét mặt, trở nên âu tư và lạnh lùng. Nhược Ninh bỗng thấy trống ngực đập mạnh, cô thấy lo quá.
Chọn tạm 1 bài cho mọi người nghe, aki thích bài này nhưng cho vào thì thấy ko hợp với nội dung chap truyện, nhưng mặc kệ.
Rồi sẽ ổn thôi
Dẫu rằng mình có mất đi tình yêu dại khờ của em, thì rồi sẽ ổn
Em đã chuẩn bị cho con tim được vững vàng
Em đã trang điểm lại để trông mình đừng quá tệ
Để rồi lại lặng bước trên con đường mà đôi mình từng chung bước bên nhau
Bước chân em rộn ràng, gương mặt em ửng đỏ
Một ngày đẹp trời, để em cố quên anh
Rồi sẽ ổn thôi, dù lệ đã tuôn rơi
Bởi mọi nỗi buồn sẽ được những dòng lệ cuốn trôi đi hết
Giờ em sẽ được tự do hơn khi nào hết
Kìa tình yêu, hãy cứ bước thật xa
Em đã tin tưởng anh biết bao
Rồi anh bỏ em lại một mình trong biển lệ
Em muốn vượt ra ngoài thực tại
Em muốn thét lên tiếng gọi tên anh
Để những ký ức còn đọng lại sẽ chẳng thể níu giữ được em
Em hít thật sâu, và vứt bỏ đi tất cả
Một ngày đẹp trời, để em sẽ quên anh
Rồi sẽ ổn thôi, dù lệ đã tuôn rơi
Bởi mọi nỗi buồn sẽ được những dòng lệ cuốn trôi đi hết
Giờ em sẽ được tự do hơn khi nào hết
Kìa tình yêu, hãy cứ bước thật xa
Lãng quên đi, nào phải là một vấn đề quá lớn
Nhưng em biết làm sao…Khi những ước ao, đợi chờ vẫn cứ mãi dày vò
Rồi sẽ ổn thôi, dù lệ đã tuôn rơi
Bởi mọi nỗi buồn sẽ được những dòng lệ cuốn trôi đi hết
Giờ em sẽ được tự do hơn khi nào hết
Kìa tình yêu, hãy cứ bước thật xa
…
Tình yêu của em, hãy cứ bước thật xa
Để em chẳng thể gắng níu giữ anh lại bên em lần nữaNói về Tường Vi ở tương lai 8 năm sau…
Tường Vi vừa đặt chân vào căn phòng bên dưới trường Dracate thì tiếng nói của 1 người con trai vang lên: “cô là ai? sao vào được đây?”. Tường Vi nhận ra giọng nói của người này. cô từ từ quay đầu lại. mắt cô mở lớn, miệng há hốc: “không thể nào”. Trước mắt cô là Hạ Tường Luân- là anh trai của cô sao? Anh Tường Luân 33 tuổi nhưng vẫn như cái lúc anh ấy 25 tuổi vậy, vẫn đẹp trai rạng ngời. tuy nhiên khuôn mặt thì lạnh và có nhiều nỗi buồn hơn. Không có những nụ cười túc trực trên môi nữa, hình như anh ấy trong khoảng thời gian qua đã phải hứng chịu quá nhiều nỗi buồn phiền, khổ đau. Anh gầy đi nhiều, nhìn anh cô độc quá. Tường Vi bỗng thấy nghẹn lại
Tường Luân (nhìn Tường Vi sững sờ): Carey? là em phải không?
Tường Vi (oà khóc nức nở): anh ơi…huhu…hức hức…
Tường Luân (ôm chầm lấy cô em gái): cuối cùng thì em cũng đã quay về. 8 năm rồi, em vẫn vậy nhỉ, em gái của anh. Em không thay đổi gì cả. vậy mà anh tưởng mình sẽ không còn cơ hội được gặp lại em lần cuối chứ
Tường Vi (giọng nghẹn ngào): anh ơi, truyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian em vắng mặt vậy. chẳng lẽ trong 8 năm qua, em không trở về sao
Tường Luân (lắc đầu buồn rầu): không, em không xuất hiện. bọn anh đã tìm kiếm em nhưng vô ích. nói cho anh biết truyện gì đã xảy ra trong 8 năm qua. em đã ở đâu, Carey
Tường Vi: em chỉ biết là lúc từ quá khứ trở về thì em bị đưa đến thời điểm này. có lẽ là do em đã sử dụng dịch chuyển tức thời nên em đã bị lệch địa điểm trở về…nhưng chẳng lẽ…em không thể trở về sao mà 8 năm qua mọi người không tìm được em?
Tường Luân (nhíu mày suy nghĩ): Vậy nghĩa là em đang là Carey của 8 năm trước bị đưa đến tương lai sao? về quá khứ là 1 truyện mà đến tương lai là 1 truyện đó Carey ak. quá khứ vốn là 1 thứ không thể thay đổi, vì vậy sự xuất hiện của em không làm ảnh hưởng đến hiện tại quá nhiều, mà đôi khi lại là 1 yếu tố để giúp hiện tại diễn ra như chúng ta đã biết. nhưng việc em đến tương lai lại khác. tương lai có thể thay đổi, bất kì 1 tác động cũng có thể làm ảnh hưởng đến nó. tương lai trong 8 năm em không có mặt đã thay đổi khá nhiều. nếu trong khoảng thời gian vừa qua có em thì mọi truyện có lẽ đã tốt đẹp hơn rất nhiều nhưng…
Tường Vi (lo lắng): sao hả anh? truyện gì đã xảy ra trong 8 năm vừa qua vậy?
Trúc Lam (nhìn Tường Vi bằng ánh mắt buồn rầu): đã xảy ra nhiều truyện lắm Tường Vi. em biến mất không chút dấu vết, không ai tìm được em cả. Triết Vũ mấy tháng trời tự nhốt mình trong phòng và đi tìm em trong các khoảng không gian cậu ta có thể đến. nhưng vẫn không thấy, Triết Vũ sau 1 năm tự dày vò mình bỗng biến mất. Ba năm sau cậu ta xuất hiện với một thân phận mới. Thủ lĩnh của phe chống đối
Tường Vi (trợn tròn mắt): cái gì cơ? thủ lĩnh của phe chống đối? nhưng Triết Vũ là thành viên của Ngũ hành…
Tường Luân (ra dấu cho Tường Vi im lặng): em cứ nghe tiếp đi. Triết Vũ thay đổi như vậy là có lí do cả đấy. anh không hiểu sao cậu ta làm thế nhưng cậu ta tuyên bố là cái chết của mấy người lãnh đạo Bộ là báo ứng thôi.
Tường Vi (shock): em không hiểu. sao lại là báo ứng?
Tường Luân (trầm tư): Triết Vũ chính thức công khai chống lại học viện Dracate. mọi truyện tồi tệ chưa dừng lại ở đây. Thiên Dã bỗng tách ra hoạt động độc lập. cậu ta không còn muốn cộng tác với ai nữa. Thiên Dã tự chiến đấu và điều tra mọi việc.
Tường Vi (há hốc miệng): cái gì? Thiên Dã mà vậy uk
Tường Luân (gật đầu): Chưa xong đâu em. Ngoài Vô Kị và Kì Bình còn ở lại giúp đỡ Bộ thì Đường Chí Kiệt không hiểu vì 1 lí do gì đó bỗng biến mất, không ai liên lạc được với cậu ta. chẳng biết là đã chết rồi hay đơn giản là không muốn tham gia cuộc chiến này nữa. chắc là mệt mỏi rồi. Tử Khiêm cùng với Dyland là hai người hoạt động mạnh nhất trong số các thành viên của Ngũ hành lúc này. mà ngoài ba người bọn anh ra thì nào còn ai nữa
Tường Vi: Chấn Thiên! còn Chấn Thiên nữa mà anh
Tường Luân (cười chua chát): Chấn Thiên đã chết cách đây 5 năm rồi em. nó và Trịnh Trúc Lam muốn khuyên giải Triết Vũ nhưng kế hoạch thất bại. Hai đứa nó chưa kịp gặp Âu Triết Vũ thì đã bị người của phe chống đối thủ tiêu.
Tường Vi (hét lên): không thể nào. hai cậu ấy…
Tường Luân: hiện tại tất cả các gia tộc đều phải di chuyển nhà ở tới địa điểm mới để đảm bảo an toàn và tránh các cuộc tấn công của phe chống đối. trường Dracate cũng bị giải tán.
Tường Vi: anh, sao mọi truyện lại trở nên tồi tệ như thế này. em không dám tin nữa. đây là sự thật sao
Tường Luân (xoa đầu Tường Vi): em phải trở về, Tường Vi ak. bằng mọi giá em phải trở về, sự có mặt của em sẽ thay đổi cục diện tương lai như em đang chứng kiến lúc này. Em phải quay về
Tường Vi (bất lực): nhưng bằng cách nào chứ? em không thể trở về nếu không có Triết Vũ
Tường Luân (gương mặt qủa quyết): ai bảo em không có cách nào? có đấy.
Tường Vi nhìn anh trai đầy ngạc nhiên. Tường Vi và Đan Linh ôm chầm nhau đầy mừng rỡ và nước mắt. Đan Linh kể cho cô nghe về Thuỳ Dương. thì ra Thiên Dã bỗng thay đổi đột ngột như vậy là do cái chết của Thuỳ Dương. Đây đúng là cú shock cho Lí Thiên Dã. chả trách anh ta lại như vậy…
Tường Vi gặp lại Tử Khiêm, Dyland, Kì Bình và Vô Kị ở Bộ pháp thuật. cả bốn người con trai gần như hét lên vì quá sung sướng. Giai Đình và Tử Khiêm đã kết hôn được 1 năm, nghe nói là Giai Đình và Tử Khiêm đã bắt đầu hẹn hò sau cái hôm cô gái giả mạo Carey xuất hiện trong buổi dạ hội. hình như là do Tử Khiêm đã luôn an ủi, động viên và ở bên cạnh chia sẻ, quan tâm công chúa baby mà làm cho cô nàng cảm động. Và từ lúc nào không hay, tình yêu dành cho Triết Vũ của Giai Đình đã thế cho cho 1 người khác là Trần Tử Khiêm. Cái này thì Tường Vi không biết nha. Sau khi rời khỏi Bộ, Tường Vi bắt đầu lang thang khắp tp Saint Hannee. Nơi này sau 8 năm thay đổi khá nhiều. Nhiều toà nhà trọc trời mọc lên, cao ốc, biệt thự, chung cư xuất hiện với mật độ dày đặc. trên các con đường có thêm 2 bồn phun nước nữa. thành phố đẹp hơn, hiện đại hơn và hoành tráng hơn.
Tường Vi lững thững đi dọc con phố mà hôm trước cô và Triết Vũ vẫn lang thang kéo nhau đi chơi trong quá khứ. Hiện tại là một cái gì đó quá xa vời mà Tường Vi không có. đã hơn 1tháng nay cô chưa được sống với đúng thời đại của mình. hết quá khứ h lại là tương lai. tương lai sau 8 năm trời không có cô.
Tường Vi dừng bước chân bên đài phun nước cô và Triết Vũ hay ngồi lại nghỉ. nhìn nước bồn trong veo, Tường Vi không kiềm được lòng thò tay vào nghịch. mát lạnh. Tường Vi thích thú khẽ ngâm nga Khúc nguyện cầu.
Giây phút ngọt ngào trôi vào cõi hư không.
Như dòng nước hối hả về đông không trở lại
Thời gian ngay trước mắt nhưng bạn nào nhận thấy
Thời khắc lúc này đâu phải của hôm qua
Dòng thời gian qua kẽ tay bay đến nơi đâu?
Có thể chiều đông mưa rả rích rơi
Hay trời hè nắng chói chang chiếu sáng
Bạn tỉnh giấc, tháo lớp hoá trang mặt nạ
Bên tách trà thơm thoảng sương mai
Dòng ngòi bút viết giấc mơ cuộc sống
Vì anh, em không sợ gió bão
Vì anh, em không sợ mưa sa
Chúa biến em thành đoá hoa bé nhỏ trên đường anh đi
Mong sẽ níu giữ được bước chân hối hả của chàng.
Khúc nguyện cầu em đang hát
Là khúc nguyện cầu em ấp ủ từ lâu
Mong sẽ có ngày nào đó
Được nói ra cho anh tỏ tưởng
Em không muốn ánh trăng kia soi tỏ tấm lòng của anh
Dù trăng đẹp, trăng sáng
Nhưng trăng lúc tròn, lúc khuyết
Và em không muốn tình yêu đôi ta sẽ thay đổi như vậy
Hứa với em, luôn nhớ ra em.
Luôn tìm em nếu một ngày đôi ta phải cách xa
Hãy nhận ra em giữa dòng người qua lại
Em sẽ chờ anh
Đợi anh mãi mãi
Khúc nguyện cầu em đang hát
Là khúc nguyện cầu em ấp ủ từ lâu
Mong sẽ có ngày nào đó
Được nói ra cho anh tỏ tưởng
Bỗng Tường Vi giật mình bởi giọng nói của 1 người đàn ông. giọng nói ấm áp mà mỗi lần Tường Vi nghe thấy đều khiến trái tim mình đập thình thịch. Là cậu chăng?
- Cô đừng hát bài hát đó nữa. nếu cô không muốn gặp rắc rối thì nên rời khỏi đây đi.
Tường Vi quay đầu một cách chậm chạp. Phải là cậu không? Duyên phận thật khéo an bài quá nhỉ? nếu là cậu mình biết phải làm sao đây?
- Triết Vũ? Cậu thay đổi rồi. không còn vui vẻ như 8 năm trước nữa nhỉ? – Tường Vi cười mím chi
Khuôn mặt Triết Vũ bộc lộ nhiều nỗi buồn và sự lạnh lùng hơn khuôn mặt hôm qua cô mới nhìn thấy. Tuy vẫn là khuôn mặt đẹp trai kia nhưng không có nụ cười trên môi nữa.
- Cô là…Tường Vi? – Triết Vũ sửng sốt – Là cậu phải không
- Ukm, là mình đây – Tường Vi gật đầu. Triết Vũ đâu có thay đổi như anh Tường Luân đã nói. mình thấy cậu ấy vẫn vậy mà, hoặc ít nhất là không thay đổi so với mình.
- Cậu không hề thay đổi so với 8 năm trước. Cậu không hề già đi – Triết Vũ mỉm cười và ôm Tường Vi vào lòng – mình mừng lắm. cuối cùng thì cậu cũng đã xuất hiện. cậu đã ở đâu và làm gì trong suốt 8 năm qua vậy.
- mình ak? mình không ở đâu cả. mình đang ở tương lai so với thời đại của mình. cậu hiểu ý mình không Triết Vũ? – Tường Vi vẫn yên vị trong vòng tay của Triết Vũ.
- Vậy nghĩa là…cậu là Tường Vi của quá khứ sao? – Triết Vũ đẩy Tường Vi ra và nhìn thẳng vào mắt cô – Như vậy là Tường Vi của hiện tại không hề tồn tại. Cậu chính là cô ấy?
- mình không chắc, nhưng có lẽ là vậy. nhưng Triết Vũ này, mình nghe nói là cậu h đã theo phe chống đối. tại sao vậy? – Tường Vi lập tức đưa câu hỏi
- Cậu gặp anh cậu