phải là bình thường đâu. Dám giả mạo Carey và vượt qua được vòng kiểm tra của Lăng Vô Kị không phải là đơn giản. chắc chắn đằng sau cô ta có người giật giây. Hiện tại mình chưa biết đó là ai nhưng mình sẽ điều tra ra. Giờ thì cậu hãy quay lại hội trường và nói với mọi người mình không được khẻo nên xin về trước. Đừng để ai phát hiện ra mình đang không có mặt ở trường.
- Cậu định đi đâu sao? mà vừa nãy mình thấy mặt cậu tái lắm? cậu có ổn không Vi? – Trúc Lam lo lắng
- Mình khoẻ. đừng lo. Chú ý đừng để anh Dyland biết gì về Tường Vi. đừng cho ai nói hay kể gì đó về mình với anh ấy. Cậu giúp mình nhé
- Tại sao?
- Có nói chắc cậu cũng không hiểu đâu. tóm lại là giữa mình và anh Dyland có 1 mối liên hệ đặc biệt. nếu mình ở quá gần anh ấy, anh ấy sẽ phát hiện ra. mà thôi, mình không giải thích với cậu nữa. mình đi đây
- Nhưng Tường Vi ak, còn Triết Vũ, cậu ấy…
- Nếu Triết Vũ thật sự thích mình thì cậu ấy sẽ nhận ra. và đừng lo, không gì có thể qua mắt được Triết Vũ đâu. cậu ấy sẽ sớm phát hiện ra cô gái kia chỉ là giả mạo thôi
Không để Trúc Lam nói thêm gì nữa, Tường Vi đã biến mất giữa không trung. Trúc Lam đành quay lại hội trường. Điều đập vào mắt Trúc Lam đầu tiên chính là Giang Chấn Thiên đang ôm chầm lấy cô gái giả mạo Carey. Trúc Lam vội chạy tới và kéo Chấn Thiên ra.
- gì thế? đồ hâm. cô muốn gì hả? có biết là tôi đang nói chuyện với cô bạn thân của tôi không hả. chúng tôi sau 13 năm xa cách h mới được trùng phùng nên đừng có phá chứ. – Chấn Thiên quạu
- Nói chuyện mà phải ôm chầm người ta thế sao? – Trúc Lam mặt đỏ phừng phừng vì tức
- ơ cái cô này lạ nhỉ? tôi làm gì thì kệ tôi, cô quan tâm làm gì. Con gái con đứa vô duyên. Thôi biến đi cho tôi còn quay lại với em Carey. Carey của tôi đang chờ
- Carey của tôi? nghe ngon quá nhỉ? còn chẳng biết cô ta ở xó xỉnh nào chui ra. Có khi mấy người đang vớ phải một con cáo ở đâu đó mà không biết, cứ tâng bốc, nịnh hót cho lắm vào. rồi hối không kịp
“Chát”, 1 tiếng kêu chói tay và rợn tóc gáy vang lên. Mặt Trúc Lam còn hằn rõ một vết bàn tay đỏ ửng. “cô muốn chết phải không? tôi không biết hôm nay cô bị làm sao nhưngđừng có nói xấu Carey. Cô không biết là cô ấy sau khi bị rơi xuống vách núi và bị mất trí nhớ đúng không? vậy mà vừa mới nhớ ra cô ấy đã trở về. Cô ghen tị khi thấy người khác quan tâm đến 1 người con gái khác hơn phải không? thật là ghê tởm. tôi không nghĩ cô lại nhỏ mọn và ích kỉ như vậy”. – Chấn Thiên bỏ mặc Trúc Lam và quay trở lại chỗ bọn Triết Vũ đang hỏi han về Carey. Cậu không biết rằng ở ngoài cửa đang có 1 cô gái vừa rơi nước mắt. Trúc Lam đã oà khóc nức nở: “phải. là tôi ghen tị đó. từ trước đến h cậu chưa bao h cười với tôi vui vẻ như vậy. và cũng chưa bao h…”Có ai chú ý đi, năn nỉ đó. có 1 người đang nở nụ cười đắc thắng kìa. Một nụ cười đầy sự chết chóc và lạnh giá.
Tường Vi uể oải lết chân về phía phòng mình ở kí túc xá. Cô vừa mới rời khỏi chỗ anh Tường Luân. Anh cô đã nói gì nhỉ? Ak, phải rồi, em không được để cho ai biết cô gái kia là giả mạo, tránh rút dây động rừng. VÀ thế là bí mật Hàn Tường Vi chính là Carey sẽ bị chôn vùi tiếp trong một thời gian nữa. Tường Vi bây h không biết phải làm gì tiếp nữa. Đầu óc cô như một mớ bòng bong, hỗn loạn và rối rắm. Bước chân của Tường Vi khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng đó. Vẫn chẳng có gì thay đổi so với ngày bé, giống y hệt đứa trẻ luôn nhắc Tường Vi phải nhớ lại phần kí ức đã lãng quên. Âu Triết Vũ.
Tường Vi (ngạc nhiên khi thấy Triết Vũ và cô gái Carey giả mạo đang đứng trước phòng mình): Hai người đứng trước phòng tôi làm gì vậy?
Triết Vũ (quay lại và nhíu mày): Bọn tôi tưởng cô ở trong phòng nên nãy h cứ đứng ngoài gọi cửa nè. Mà chẳng phải Trúc Lam bảo cô mệt nên xin về trước sao? Vậy mà còn chạy đi đâu thế hả, đầu heo?
Tường Vi (cười): Đi dạo hít khí trời cho tỉnh táo.
Triết Vũ (thở phào nhẹ nhõm): Đồ dở hơi. vậy mà tôi tưởng cô ngất ở trong phòng nên đang định phá cửa vào nè
Tường Vi (nhìn Triết Vũ nở nụ cười hạnh phúc): Cậu lo lắng cho tôi uk
Triết Vũ (cốc 1 cái rõ đau vào đầu Tường Vi): tất nhiên. cô là bạn của tôi mà.
Carey giả mạo (mà h tg xin phép gọi tắt là Carey cho nhanh ak): Triết Vũ, cậu đừng có quên mục đích việc tại sao mình phải đứng đây chờ nãy h
Triết Vũ (xoa đầu Carey âu yếm): Vẫn nhõng nhẽo như ngày xưa nhỉ, công chúa. Được rồi. mình biết rồi (quay lại nhìn Tường Vi ánh mắt thành khẩn) Đầu heo, cô cũng biết đấy. Carey phải ở lại trường Dracate mà bây h thì các phòng kí túc xá đều đã kín, phải đợi đến sáng mai mới thu xếp được. Còn mỗi phòng của cô…
Tường Vi: ý cậu là muốn mình cho bạn Carey ở tạm phòng với mình
Triết Vũ: chính xác. cô sẽ không phiê…
Carey (mặt nhăn lại): cái gì cơ? Triết Vũ, ý cậu là mình phải ở chung phòng với cô ta sao?
Triết Vũ: sao? chẳng phải cậu đã đồng ý rồi sao, Carey
Carey (giãy nãy): đó là do mình tưởng cô ta sẽ đi chỗ khác ngủ. Mình không thích ở chung phòng với người khác đâu.
Triết Vũ: nhưng đây là phòng của Tường Vi mà. cô ấy không ngủ đây thì biết ngủ ở đâu? Một đêm thôi mà. cậu không cố được sao, Carey
Carey: KHÔNG. mình không muốn. một là cô ta đi chỗ khác. hai là mình đi. mình thà ngủ ở ngoài trời còn hơn. cậu thừa biết tính mình là đã không thích cái gì thì dù có chết cũng không làm mà. mình…
Triết Vũ (quay sang nhìn Tường Vi năn nỉ): Đầu heo, hay là cô qua tạm phòng Trúc Lam ngủ được không?
Tường Vi (không tin nổi vào taimh nữa): Cái gì?
Triết Vũ: chỉ một đêm thôi. năn nỉ cô đó. giúp tôi đi mà Hàn Tường Vi
Tường Vi (hết bình tĩnh): Cậu đùa tôi chắc. đã xin ngủ nhờ ở phòng tôi mà còn đuổi tôi đi. Ở đâu ra truyện nực cười như vậy? nhờ vả thì cũng biết điều 1 chút đi.
Carey: Gì? cô đang bố thí cho tôi đấy ak. Triết Vũ, mình không thèm nữa. mình sẽ ngủ ở ngoài hành lang.
Triết Vũ: không được đâu. từ ngày còn bé mỗi lần để cậu đi chơi khuya là cậu đã ốm rồi. làm sao có thể cho cậu ngủ ở ngoài trời trong thời tiết lạnh thế này được (quay qua nhìn Tường Vi). cô ích kỉ thật đấy, đầu heo. không muốn cho ở cùng thì thôi làm sao mà phải nói Carey nặng lời như vậy
Tường Vi (nổi giận thật sự): tôi đã nói gì mà cậu kêu tôi nặng lời. Cậu công bằng chút đi. Thương cô ta vậy sao cậu không nhường phòng cho cô ta rồi đi mà ngủ nhờ ai đó ấy
Triết Vũ (nhìn Tường Vi đầy khinh bỉ): tôi hiểu rồi. vậy mà tôi cứ nghĩ cô khác bọn con gái kia. Hoá ra cũng như nhau cả thôi. Đi thôi, Carey. Vào phòng mình ngủ đêm nay.
Carey: vậy cậu sẽ ngủ ở đâu hả Triết Vũ
Triết Vũ: Mình sẽ đến ngủ tạm ở hội trường. cậu không phải lo
Carey: đồ con gái ích kỉ. không thể tin nổi trong thời buổi này còn có loại con gái…
Tường Vi: Thôi được. mấy người muốn thế nào thì làm đi. Cô muốn ở phòng tôi cũng được, bao lâu tuỳ cô. chìa khoá đây
Nói xong Tường Vi vội quay lưng chạy lên tầng 6. Cô sợ Triết Vũ hay cô gái kia sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. phòng Trúc Lam là 601, nếu không nhầm thì chắc anh Dyland sẽ ở tạm phòng anh Thiên Dã 605. Vậy thì khả năng chạm trán anh ấy sẽ khá cao. có lẽ mình nên cẩn thận. Tường Vi nhắc nhở bản thân. Cô gái đáng thương lau nước mắt và gõ cửa phòng 601. Quái lạ. có gì đó không ổn. Tường Vi đã gõ cửa gần nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy Trúc Lam ra. Trúc Lam chẳng lẽ ngủ say thế sao? (tội nghiệp Hàn Tường Vi quá. cô đâu có biết Trịnh Trúc Lam h đang ở trong tình trạng nào? Sau cái tát của Giang Chấn Thiên, Trúc Lam đã bỏ về nhà. vì không muốn thấy cái mặt đáng ghét kia nữa. ). Và có lẽ đó là số trời bắt Tường Vi phải ngủ ở ngoài trời đêm nay. Tường Vi khẽ co ro trong chiếc váy mỏng manh. Lạnh quá. đáng lẽ cô nên mặc ấm mới phải. chỉ vì muốn được sánh bước bên Âu Triết Vũ, chấp nhận mặc lạnh vậy, vì cậu ta mà cuối cùng cậu ta vẫn buông tay cô ra đấy thôi. Quá ngốc nghếch nhưng không thể giận nổi hay trách cứ Âu Triết Vũ. Tường Vi đã lún quá sâu vào tình yêu dành cho Triết Vũ…khụ khụ…lạnh…lạnh…và Tường Vi đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cô liên tục ho trong đêm. Nhưng cô vẫn không thể mở mắt ra nổi. Cho đến khi có tiếng người đánh thức, cô mới cố gắng gượng hé đôi mắt vô hồn của mình
“Sao em lại ngủ ở ngoài này? em đã ngủ cả đêm ở ngoài này sao? lạnh vậy mà ăn mặc phong phanh thế này sẽ bị ốm đấy cô bé?”- ai vậy? Âu Triết Vũ? không phải. giọng nói này lạ lắm.
Tường Vi nhìn người con trai trước mặt mà nước mắt giàn giụa. là Dyland. Dyland? chính là anh phải không?
“gì thế? sao em lại khóc?”- Dyland hốt hoảng khi nhìn thấy cô gái đang khóc ngon lành
“Đừng nói gì cả anh Dyland. cho em mượn bờ vai của anh nhé. em không thể chịu nổi nữa rồi. em muốn quay lại những ngày trước đây. Nhưng h thì không kịp nữa rồi. Anh ấy không cho em trở lại với cuộc sống ngày xưa nữa. Anh ấy ác quá. nếu không cho em làm em ngày đó thì cậu ấy sẽ không yêu em đâu. cậu ấy sẽ…huhu. anh ác lắm, anh trai. cả cậu nữa, đừng lạnh lùng với tớ như vậy mà, đồ ngốc. cô ta không phải là tớ đâu. Dyland, em không thể chịu nổi nữa. thà em chết đi còn hơn. em mệt mỏi lắm rồi. em không muốn tỉnh lại nữa. cứ mãi chìm vào giấc ngủ thì có phải tốt hơn ko”
“này em, em không sao chứ. bình tĩnh đi em. này, cô bé…”- Tường Vi đã không còn nghe thấy tiếng nói của Dyland nữa. cô đã lịm đi, trên bờ vai vững chắc của Dyland.
Dyland hốt hoảng cõng cô gái chạy về phía phòng y tế. Bây h là 5h sáng. ko biết đã có thầy cô nào túc trực ở dưới đó chưa nữa. Nhưng mặc kệ, cậu vẫn chạy như bay xuống đó. Có cái gì đó mách bảo cậu không thể để cho cô gái trên lưng mình xảy ra truyện gì được. Không hiểu sao ngay khi gặp cô gái này, cậu có cảm giác lạ lắm. Giống như là cậu đang gặp lại…
“đã xảy ra truyện gì vậy Tường Luân? Công chúa bị làm sao?”- Dyland như nín thở nhìn vào phòng cấp cứu
“Con bé đã ở ngoài trời cả đêm qua”- Tường Luân mặt tái mét không còn chút sinh khí.
“Cái gì? cậu…Carey không chịu được lạnh mà. con bé sẽ…cậu làm anh mà kiểu đó ak. chẳng lẽ cậu không biết Carey đang ở trong hay ở bên ngoài nhà sao”- Dyland nắm cổ áo Tường Luân đầy tức giận
“thôi đi. hai người có yên đi không? Carey h lành ít dữ nhiều mà mọi người còn gây truyện với nhau nữa sao”- Triết Vũ 2 tay nắm chặt. máu đã ứa ra ở lòng bàn tay
“là tại mình, tại mình mà Carey mới vậy”- Dyland bỗng thay đổi đột ngột thái độ – “nếu không phải là do Carey cứu tớ mà bị trúng băng hàn ngàn năm thì h cơ thể con bé đã không phản ứng mạnh như vậy với nhiệt độ thấp rồi. nếu công chúa mà xảy ra truyện gì có lẽ…”- Dyland bật khóc khi nhớ lại lúc cậu thi triển pháp thuật băng hàn ngàn năm. sức mạnh của cậu chưa ổn định khiến cho cả căn phòng bị hoá băng. may mà Carey đã sử dụng sức mạnh khống chế ngược lại pháp thuật của Dyland mà giữ được mạng sống cho cậu. Khi hai sức mạnh hợp nhất đã khiến cơ thể của Carey và Dyland thay đổi. Carey và Dyland bỗng có mối liên hệ với nhau. Khi ai đó trong 2 người gặp nguy hiểm thì người còn lại sẽ cảm nhận được. vì cơ thể Carey do vụ hấp thụ quá nhiều băng vào người mà từ đó không thể chịu được lạnh. chỉ cần nhiệt độ môi trường xung quanh thấp xuống thì nước trong cơ thể cô sẽ hoá băng ngay lập tức.
Triết Vũ đang ngủ bỗng thấy lồng ngực nhói đau. cậu không thể thở nổi. Cảm giác này cậu đã từng 3 lần có. Một lần là khi Carey phải vào viện cấp cứu, lần thứ hai là lúc Carey rơi xuống vách núi và lần gần đây nhất là khi cậu nghe tin Tường Vi bị ngất. Cậu bỗng thấy cả cơ thể nóng bừng. đau quá…”choang”, cốc nước cậu đang cầm bỗng tuột khỏi tay và vỡ tan. điềm không lành chăng?
Dyland đập mạnh cửa phòng y tế…
Dyland đập mạnh cửa phòng y tế. Không có ai mở cửa. đang loay hoay không biết nên làm gì thì có tiếng nói vang lên ở phía sau lưng. Dyland quay lại và thấy thầy giáo y tế Alan
Thầy Alan: Dyland, lâu rồi không gặp cậu. Đang làm gì thế hả? định phá phòng làm việc của tôi sao?
Dyland (mừng rỡ): Anh Alan, may quá gặp anh ở đây. Mau lên, cô gái này bị ngất. anh xem tình trạng thế nào đi
Thầy Alan (đỡ Tường Vi từ tay Dyland mà vẻ mặt thì không dấu nổi vẻ lo lắng, hoảng hốt): Tường Vi? cô ấy bị sao thế?
Dyland (lắc đầu lia lịa): em không biết. định dạy sớm chạy bộ thì thấy cô gái này nằm ngất ở ngoài cửa nên em…mà cô gái này tên Tường Vi ak. Hàn Tường Vi? công chúa lá bài uk?
Thầy Alan (mặt cắt không còn giọt máu): Tường Vi cả đêm qua nằm ở ngoài trời sao, Dyland?
Dyland (vẻ mặt ngơ ngác): có lẽ vậy nhưng mà sao hả anh? sao anh có vẻ lo lắng quá vậy. cùng lắm chỉ cảm lạnh thôi mà.
Thầy Alan (nhìn Dyland đầy sợ hãi): người khác thì có thể không nhận ra nhưng chẳng lẽ cậu không nhận ra sao Dyland. (Vừa nói thầy Alan vừa thi triển ma pháp điều trị cho Tường Vi. )
Dyland: anh càng nói em càng không hiểu gì hết
Thầy Alan: h không phải là lúc để giải thích cho em đâu. tình hình đang nguy cấp. em hãy sử dụng thần chú tạo lửa để giữ nhiệt độ cho Tường Vi.
Nói rồi thầy Alan chỉ đạo Dyland trong việc cấp cứu ca bệnh bất đắc dĩ. Nhưng kì lạ sao, càng thi triển ma pháp thì pháp thuật của hai người càng yếu đi trông thấy mà tình hình của Tường Vi không có vẻ gì là tiến triển tốt cả. Mồ hôi lấm tấm trên trán thầy giáo Alan, còn Dyland thì đang vô cùng hoang mang. anh luôn có cảm giác gì đó không ổn khi gặp cô gái tên Tường Vi kia, h lại thêm thái độ kì lạ của Alan càng khiến anh tự hỏi, cô gái này rốt cuộc là ai. bỗng dưng một luồng sức mạnh từ Tường Vi bộc phát hất văng cả Dyland và thầy giáo Alan bay đi một đoạn. Dyland không còn tin vào mắt mình nữa. Đó là phép Ánh sáng vĩnh cửu – 1 chiêu thức mà Tường Luân ngày còn sống vẫn hay dùng. Đang bàng hoàng với những gì vừa xảy ra thì 1 giọng nói ấm áp truyền cảm của 1 chàng trai vang lên khiến Dyland một lần nữa phải sửng sốt. Từ giữa không trung bỗng xuất hiện một người con trai, dáng cao cao. Dyland không nhìn được mặt anh ta. nhưng anh có cảm giác mình biết người này.
Người con trai đó đang từng bước tiến về phía Tường Vi. cậu ta gật đầu với Alan: “Đừng lo. con bé sẽ không sao đâu. Bây h sức mạnh của nó có thể khống chế hiện tượng đóng băng của cơ thể rồi. Hai người ra ngoài đi. để em xử lí cho. ”
Thầy Alan vừa nhìn thấy nhân vật này thì bỗng thở phào nhẹ nhõm. Còn Dyland thấy tai mình ù đi. Giọng nói đó không lẫn vào đâu được. Suốt 13 năm qua, anh chưa bao h quên đi giọng nói của người bạn thân nhất Hạ Tường Luân. Giống quá. từ giọng nói đến thần thái. đặc biệt là luồng ánh sáng bao quanh cậu ấy. tất cả đều không thể nhầm lẫn
Dyland: Tường Luân!
Người nam kia quay lại nhìn Dyland và nở 1 nụ cười nửa miệng: Dyland, 13 năm rồi không gặp. cậu cũng không hề thay đổi nhiều nhỉ? mà thôi, để sau đi. h mình phải khống chế sức mạnh của Tường Vi trước khi con bé biến cả trường Dracate này thành một khối băng khổng lồ
Dyland (sửng sốt tập thứ mấy nhỉ? ko nhớ nữa): là cậu thật sao? Cậu…
Tường Luân (lấy tay ra hiệu cho hai người ra ngoài): để sau. nếu không nhanh có thể Carey sẽ gặp nguy hiểm. cậu ra ngoài chờ mình được chứ Dyland. và đừng để cho ai vào trong phòng này. okie?
Dyland: Carey? Tường Vi là Carey uk? nhưng…mình hiểu rồi. nói chuyện sau vậy
Sau đó thì Dyland và thầy giáo Alan ra bên ngoài cửa đứng chờ theo lệnh của Tường Luân, nhìn mặt Dyland bây h tràn đầy sự vui mừng và hạnh phúc. Alan đã lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy nụ cười thật sự của Dyland. đã có lần thầy nghĩ sẽ chẳng bao h còn được nhìn lại nụ cười đó lần nữa. vậy mà…tốt quá rồi, phải không.
Dyland: nói cho em biết đi, Alan. vậy là sao
Thầy Alan (nhíu mày): nói gì chứ
Dyland (gằn từng tiếng một): bất cứ điều gì anh biết
Thầy Alan (thở dài): thôi được. anh cũng không biết gì nhiều đâu. thật ra sau khi rơi xuống vách núi, cả 2 anh em Tường Luân đều chưa chết. nhưng vì một lí do gì đó khiến họ không thể xuất hiện mà phải ẩn mình. Tường Luân chính là cậu vừa xuất hiện. Và Tường Vi – Cô gái mà em vừa cõng đó mới chính là Carey còn cô gái hôm qua xuất hiện ở buổi tiệc không phải là Carey đâu, chỉ là 1 người mạo danh thôi. Anh không biết đó có phải là sự xếp đặt của Tường Luân không. em tự hỏi cậu ấy đi. đó là tất cả những gì anh biết.
Cả 1 bầu không khí căng thẳng và nặng nề bao trùm giữa hai người. đúng lúc đó thì Tường Luân bước ra. cậu ra hiệu bảo thầy Alan và Dyland vào
Tường Luân: cơ thể con bé tạm thời đã ổn định nhưng có lẽ sức đề kháng kém sẽ khiến con bé bị nhiễm lạnh. chắc là Tường Vi sẽ bị viêm phổi vì vậy anh cho con bé ít thuốc nhé Alan. Đừng nhìn mình như vậy chứ Dyland. mình sẽ kể cho cậu nghe những gì cậu cần biết và phải biết…
Tại lớp học của Triết Vũ. chà nhiều nhân vật vắng mặt quá nha. Hàn Tường Vi này, Trịnh Trúc Lam nè. Cả Lana Đại tiểu thư nữa. Carey (tức giận): Triết Vũ!sao cậu đi học mà không rủ mình đi cùng. đáng ghét
Triết Vũ (cơn đau đã giảm đi nhiều): Xin lỗi cậu Carey. đừng giận, tại mình có việc gấp nên đi trước. mình sẽ đền bù cho cậu, được không? (Cố gắng nở nụ cười gượng gạo)
Carey: không chịu đâu. Triết Vũ ak…
Giai Đình (bực mình): cô có thể thôi đi được không, công chúa Carey. mới sáng sớm đã ồn ào rồi. Gây khó chịu cho người khác là sở thích của cô đấy hả
Carey (nhìn Giai Đình khinh bỉ): cô là ai tôi không biết. sao lại tỏ thái độ như vậy với tôi. cô nghĩ cô có đủ tư cách sao
Giai Đình (làm động tác buồn nôn): thôi đi, bà hoàng. ai chả biết cô thì cao quý rồi. xứng đáng để làm một con khỉ theo bám đuôi bọn con trai đấy. h nghĩ lại thì đúng là cô còn kém xa cả Hàn Tường Vi. Chẳng biết so với ngày bé cô thay đổi nhiều thế nào nhưng tôi nghĩ cô hiện tại không còn thích hợp với danh xưng công chúa đâu. đồ con gái chỉ được mỗi cái mặt xinh đẹp. nên gọi cô là người đẹp với trí tuệ phát triển chưa hoàn thiện thì hơn
Carey (nổi giận): cô nói cái gì hả? thử…
Triết Vũ (nổi giận): thôi đi. hai người đừng có cãi nhau nữa. đau đầu lắm. tôi không thể chịu nổi nữa rồi (đứng dậy)
Chấn Thiên: đi đâu vậy, Vũ?
Triết Vũ: xuống phòng y tế cho yên tĩnh. trông chừng Carey đó
Chấn Thiên: biết rồi, đi đi. công chúa đã có tớ bảo vệ
Carey: Triết Vũ, để mình đi cùng cậu
Triết Vũ: không. cậu phải ở lại lớp học. đừng có trốn chứ. không tốt đâu. cậu là tấm gương cho người khác noi theo mà. tiết sau mình sẽ về. đừng lo
Carey (mặt