đời của ông – nhạc sĩ tài ba An Mạnh đã sắp được thực hiện rồi! Cháu sẽ giúp chúng ta chứ?”
Nghe đến đây, mẹ tôi đã khóc thật. Tôi thấy mắt mẹ đỏ hoe. Mẹ không thích tôi hát hò cho lắm, ngay cả khi tôi được lên báo. Nhưng lần này thì…
“Nhất định rồi! Tôi và nhà tôi nhất định sẽ đồng ý!”
Thấy thế, chú An Thông mừng quá, vội chạy tới cầm hai tay mẹ tôi đầy cảm kích.
“Cảm ơn chị nhiều lắm! Chúng tôi tuyệt đối không để cháu Kem chịu thiệt thòi đâu! Còn về việc học tập, chị không phải lo, cháu sẽ đến hãng đĩa vào những buổi chiều rảnh rỗi, nếu cần chúng tôi sẽ thuê gia sư. Cảm ơn chị!”
“Anh đừng khách sáo. Nếu là việc có ích, chúng tôi sẽ ủng hộ cháu chứ không ngăn cấm gì đâu.”
Còn tôi thì ngồi đơ ra ở đó. Tôi thật chẳng bao giờ nghĩ rằng, giọng hát của mình lại được chú ý đến như vậy…Tại sao không nhỉ? Đem hạnh phúc đến cho mọi người, có lẽ đó là sứ mệnh của tôi…
…
Sau khi được mẹ đồng ý, chú An Thông chở tôi đến bệnh viện nơi ông An Mạnh đang nằm. Có một cảm giác gì đó rất khó tả. Tôi sắp được gặp vị nhạc sĩ nổi tiếng, con người tài hoa mà tôi vô cùng kính trọng.
Đến nơi, chú An Thông đi trước dẫn đường, còn tôi lẽo đẽo theo sau. Sau tiếng “ding” của thang máy, chúng tôi đi qua khá nhiều phòng bệnh, phòng điều trị trên tầng 9 mới tới phòng của ông An Mạnh. Khắp các nơi trong bệnh viện đều có mùi thuốc sát trùng, mùi từ xe đẩy của y tá. Tôi vốn sợ dao kéo, sợ máu, sợ bệnh viện nên cái mùi đặc trưng này quả thực khiến tôi khiếp hãi.
“Đây rồi, vào đi cháu.” – Chú An Thông ra hiệu.
Cửa phòng mở, tôi rón rén bước vào. Căn phòng khá nhỏ, có hàng đống máy móc, dây rợ chẳng chịt. Trên chiếc giường bệnh màu trắng toát, có một người đang nằm rất yên lặng. Hẳn là nhạc sĩ An Mạnh rồ
i.
Không chỉ vậy, ngồi bên cạnh ông còn có một người nữa. Mà dáng vẻ cao lớn, trầm tĩnh của người này đã quá đỗi quen thuộc với tôi…một người mà tôi không hề muốn gặp thêm một lần nào nữa, có gặp cũng chỉ khiến tôi thêm buồn mà thôi.
Nghe thấy tiếng cạch cửa, người đó quay lại. Mặt đối mặt.
Dưới ánh đèn mờ ảo nơi phòng bệnh, đôi mắt của người đó ánh lên những tia sáng lạnh lẽo.
Là anh ư, Kiwi…
Không biết từ lúc nào, tôi bỗng co người định chạy trốn.
Nhưng nghĩ lại, cũng không nên cư xử lố bịch như vậy, nhất là đối với người lớn tuổi. Mấy hôm trước, tôi còn tự hứa với bản thân mình rằng khi gặp Kiwi sẽ vui vẻ mỉm cười với anh ấy cơ mà.
Phải rồi, vui lên nào, cứ coi như người trước mắt mình là nam diễn viên quyến rũ của Transformer – Shia Labeouf là được, rất ngưỡng mộ, rất thích nhưng không thể chạm tới. Thế là ổn.
“Kem, vào đi cháu.” – Chú An Thông vỗ nhẹ vai tôi.
“Vâng.” – Tôi đáp rồi chậm chạp bước vào phòng bệnh, lễ phép chào ông An Mạnh, và cả Kiwi nữa.
“Ông đợi em khá lâu rồi.” – Kiwi nói, và nơi khóe mắt anh ấy nở một nụ cười thân thiện.
Ồ, tôi đã làm được, dũng cảm nhìn vào mắt anh ấy, mỉm cười. Có gì khó đâu nhỉ? Cái khoản che giấu cảm xúc đối với tôi mà nói thật dễ dàng làm sao.
Nhìn quanh, căn phòng không giống một phòng bệnh thông thường cho lắm. Nó đầy đủ tiện nghi, rất sạch sẽ, ngăn nắp. Tường sơn màu sáng, phía trên treo mấy bức tranh nhỏ và khung ảnh gia đình. Bên cửa sổ là hàng dãy chậu hoa tươi, cây cảnh xanh mát. Gần đó là một cây đàn guitar màu hổ phách được đặt cẩn thận phía góc tường.
Cùng lúc, ông An Mạnh tỉnh dậy, giọng ông run run:
“Là Hạ Kem đấy phải không?”
“Vâng, con bé đây rồi bố ạ.” – Chú An Thông kéo ghế mời tôi ngồi.
Lần đầu tiên, tôi được ngắm nhìn vị nhạc sĩ ở khoảng cách gần như thế này.
Ông đã già, hẳn rồi.Trông ông gầy gò, ốm yếu quá, những nếp nhăn đã hằn rõ trên gương mặt dạn dày sương gió. Chắc bệnh tật đã hành hạ ông ghê lắm…
Kiwi chậm rãi đỡ ông ngồi dậy. Bàn tay ông gầy guộc, run rẩy nắm lấy tay tôi.
“Cuối cùng đã tìm thấy cháu! Lần đầu tiên chú An Thông đưa cho ta xem cháu hát, ta đã hiểu, bài hát đó được viết ra là dành cho cháu. Cháu phải hát nó, nhất định phải hát nó…khụ khụ…”
Chưa kịp nói dứt lời thì một tràng ho dữ dội kéo đến. Kiwi ở bên cạnh không ngừng vuốt ngực xoa dịu cho ông.
“Ông đừng lo! Tuy cháu không phải ca sĩ, nhưng nếu có thể, cháu nhất định sẽ hát!” – Tôi vội vàng trấn tĩnh.
“Tốt quá rồi.” – Vị nhạc sĩ cười hiền lành.
“Anh biết kiểu gì em cũng nhận lời. Cảm ơn em nhiều lắm, Ice – cream.”
Ice – cream? Anh ấy vẫn gọi tôi là Ice – cream như trước…
“Không, anh đừng nói thế. Em phải cảm ơn mọi người vì đã chú ý đến em mới đúng.” – Rồi tôi quay sang phía ông An Mạnh – ”Cháu chỉ sợ…cháu làm không được, khiến ông phải thất vọng.”
“Haha…” – Vị nhạc sĩ bật cười thành từng tiếng khô khốc. – ”Ta tin vào sự lựa chọn của mình, và ta tin rằng cháu sẽ làm được. Ở cháu có cái gì đó rất mộc, rất hồn nhiên, chân thật, không hề bị chi phối bởi các kĩ thuật. Ta thích điều đó, hoang dã, nhưng lại không hoang dại. Cách cháu hát rất nhẹ nhõm, bay bổng như sương khói, vừa mát lạnh, lại vừa ấm áp…Cháu…có thể hát cho ta nghe được không?” – Ông nhìn tôi trìu mến.
“Ở…đây…ngay bây giờ ạ?” – Tôi lắp bắp.
“Đừng ngại, Kem. Mọi người đều yêu thích giọng hát của cháu.” – Chú An Thông đứng dậy, đem cây đàn guitar ở góc tường đến cho tôi rồi ngồi xuống chờ đợi.
“Ừm…chắc chắn rồi ạ…cháu sẽ hát!”
Đón lấy cây đàn guitar từ tay chú An Thông, tôi nhẹ nhàng đặt nó lên đùi và chơi thử.
Ôi trời…là LakeWood của Đức! Run quá đi mất, nó – cây guitar này đáng giá cả gia tài đấy!
“Âm thanh tuyệt lắm ông ạ!” – Tôi reo lên thích thú. Làm sao có thể không sung sướng khi được chạm tay vào guitar LakeWood cơ chứ. Xem này, chất gỗ làm đàn mới dày, chắc chắn và nhẵn nhụi làm sao. Nó tuyệt vời tới mức mê hồn, từ hình dáng cho đến âm thanh!
“Ta mua nó cách đây 2 năm, trong một lần sang nước ngoài lưu diễn. Nếu cháu thích, cứ giữ lại mà chơi.”
“Ồ không! Ý tốt của ông cháu rất cảm ơn. Nhưng cháu đã có một cây ở nhà rồi ạ, nó cũng rất tốt.” – Tôi vội vã xua tay.
Không để mọi người chờ lâu, tôi bắt đầu dạo nhạc và hát, bằng tất cả trái tim, tâm hồn của mình, một cách say sưa. Tôi yêu việc này. Cảm giác có người đang chăm chú dõi theo mình hát khiến tôi thấy hạnh phúc.
Tôi hát những bài hát tự mình viết. Lần này không phải bài hát nào vui tươi, mà nó khá buồn, sâu lắng, thêm vào đó chút lãng mạn. Ông An Mạnh, chú An Thông tỏ ra rất hài lòng và thích thú, họ cứ gật gù mãi.
Chợt, tôi nhìn về phía anh Kiwi, và thấy anh ấy cũng đang chăm chú nhìn mình. Dù tôi có cố gắng thuyết phục bản thân là mình chỉ yêu mến, ngưỡng mộ anh ấy thôi. Nhưng chẳng hiểu sao khi bắt gặp ánh mắt của Kiwi, tôi lại thấy trái tim mình rạo rực.
Âm nhạc chắp cho chúng ta một đôi cánh…
Đôi cánh diệu kì và xinh đẹp…
Không gian xung quanh lúc này không còn là phòng bệnh nhỏ bé nữa, không còn bó hẹp bởi bốn bức tường, mà mở rộng ra khắp mọi phía, trải dài đến vô tận.
Trong tích tắc, tôi thấy mình đang đứng giữa cánh đồng hoa oải hương thơm nồng nàn, rộng đến mênh mông, từng bông hoa nhỏ màu tím phớt khẽ lung lay, ngả nghiêng trong gió. Nắng trong vắt như thủy tinh, hiền hòa buông xuống mơn chớn những khóm hoa.
“Anh Kiwi!” – Tôi chợt reo lên.
Anh ấy đang đứng trước mắt tôi, rất thật, rất đẹp đẽ, hơn cả một giấc mơ, với đóa hoa oải hương ngào ngạt trên tay.
“Ice – cream.”
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Kiwi bước từng bước đến bên, rồi anh ngắt lấy vài bông hoa, nhẹ nhàng gài nó lên mái tóc nâu dài của tôi, ánh mắt chan chứa tình yêu thương…
Không hề chần chừ, tôi giữ lấy bàn tay Kiwi, áp nó lên má. Nụ cười của anh rạng ngời hơn cả ánh mặt trời nóng bỏng. Nó khiến tôi tan chảy, cứ thế tan ra, chầm chậm như ly kem mùa hạ…
Bộp bộp.
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay của mọi người khiến tôi bừng tỉnh, trở về với hiện tại.
“Thật chẳng còn gì để nói!” – Nhạc sĩ An Mạnh xúc động lên tiếng. – ”Cháu không chỉ hát, mà còn cảm nhận, trôi dạt trong bài hát đó nữa. Cảm xúc của cháu cuồn cuộn mà hiền hòa như dòng nước. Rất tự nhiên, rất sống động! Ta…thực sự đã bị cháu thuyết phục rồi.”
“Cảm ơn ông!” – Tôi mừng rỡ trao cây đàn lại cho chú An Thông.
Ở đầu bên kia, Kiwi không nói lên lời nào, anh ấy cứ nhìn tôi ngạc nhiên như vậy.
Giá như Kiwi biết được rằng, bài hát chưa đặt tên mà khi nãy tôi hát là dành cho anh ấy. Nhưng thôi, có lẽ việc này không cần thiết. Chỉ mình tôi biết, vậy là đủ.
“Kiwi này, cháu và Kem học cùng trường đúng không?” – Ông An Mạnh quay sang hỏi.
“Dạ vâng. Bọn cháu học cùng trường Isaac Newton, em ấy kém cháu một lớp.” – Kiwi đáp.
“Tốt quá rồi! Từ nay trở đi, cháu phải giúp ông để mắt đến con bé đấy. Kem bây giờ cũng giống người trong nhà. Kem à, có gì khó khăn cháu cứ nói với Kiwi, nó sẽ thay ông giúp đỡ cháu!”
“Vâng ạ.” – Tôi bối rối.
Trời ạ. Tự nhiên ông lại nói thế, lại còn “người trong nhà” nữa! Cháu bắt đầu ngượng rồi đây…
“Ông yên tâm, cháu sẽ để mắt đến Kem.” – Kiwi vui vẻ đáp.
Cách anh ấy nói, từng câu từng chữ đều khiến tôi có cảm giác rất tin tưởng, rất vững chãi.
“Kem này?”
“Dạ?”
“Trước khi bắt tay vào thu âm ca khúc quan trọng này, cháu sẽ có khoảng thời gian hai tuần làm việc với những chuyên gia về thanh nhạc hàng đầu. Ta rất thích giọng hát của cháu, nhưng làm gì cũng cần có sự chuẩn bị kĩ càng. Được rèn luyện, hướng dẫn chu đáo, ta tin cháu sẽ ngày càng hoàn thiện hơn. Hai tuần, cháu thấy thế nào? Có hơi lâu không?”
“Dạ không ạ.” – Tôi lắc đầu.
“Tốt rồi! Vậy mỗi buổi chiều rảnh rỗi, cháu sẽ đến nhà ta học thanh nhạc. Kiwi, thời gian tới thỉnh thoảng cháu hãy đến thăm ông. Cháu ở nhà chú ý đến việc học của Kem, có gì khó khăn thì giúp đỡ nó. Hy vọng của ta, danh dự và sự tự hào cuối đời của ta, đặt cả vào các cháu đấy…khụ…khụ…”
Nói rồi ông lại ho dữ dội. Chú An Thông vội đem nước đến cho ông uống.
“Bố nằm nghỉ đi. Chuyện này cứ để con lo là được rồi.”
“Ừ…” – Ông An Mạnh nằm xuống một cách mệt nhọc.
“Ông ơi, vậy ông nằm nghỉ đi nhé. Ông đừng lo, chúng cháu sẽ không làm ông thất vọng đâu.” – Kiwi kéo chăn đắp cho ông, rồi khẽ ra hiệu cho mọi người ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, tôi, Kiwi cũng chú An Thông bước ra hành lang bệnh viện trò chuyện.
“Chú An Thông, cho cháu mạn phép hỏi, bệnh của ông là bệnh gì vậy? Có nặng lắm không?”
Nghe hỏi vậy, chú An Thông buồn bã thở dài.
“Là ung thư phổi, giai đoạn cuối rồi cháu ạ…”
Giai…giai đoạn cuối?
Nhớ lại gương mặt gầy gò của ông vừa nãy…tôi không khỏi đau lòng.
Tuy không phải người thân quen gì, nhưng từ khi gặp ông, tôi bỗng có cảm giác rất gắn bó, gần gũi như thể là ông của mình vậy.
Hẳn là ông đã phải chịu đựng những đợt hóa trị, xạ trị, rồi các loại thuốc giảm đau kinh khủng lắm…
“Đừng suy nghĩ nhiều Kem ạ, việc của cháu lúc này là chăm chỉ rèn luyện. Dù không thể giúp ông sống mạnh khỏe, nhưng được nhìn thấy ông hạnh phúc là gia đình chú đã mãn nguyện lắm rồi…”
“Vâng.” – Tôi nghẹn ngào.
“6h chiều rồi. Hai cháu về trước đi, nghỉ ngơi, ăn cơm rồi còn bài vở nữa. Chú ở đây với ông được rồi. Kiwi chở Kem về giúp chú nhé?”
“Vậy bọn cháu về trước đây. Khi nào rảnh cháu sẽ đến.” – Kiwi nói. – ”Ta về thôi Ice – cream.”
“Ừm vâng. Cháu chào chú An Thông.”
Nhanh chóng, tôi và Kiwi rời khỏi bệnh viện.
Hai bọn tôi đi song song nhau, Kiwi vừa đi vừa cho tay vào túi áo, bộ dạng rất thoải mái, thong thả.
Suốt quãng đường ra nhà để xe, trong thang máy, cả hai đều rất yên ắng. Chắc chuyện cuốn sổ ngu ngốc lần trước khiến anh ấy cảm thấy khó xử.
Vào trong xe, Kiwi quay sang thắt dây an toàn cho tôi. Lúc chạm nhẹ vào người anh ấy, mùi hương kì lạ trên áo Kiwi khiến tôi ngừng thở. Một mùi hương dịu nhẹ nhưng mạnh mẽ, nam tính và cuốn hút.
Gì thế này? Sao mình lại có cái cảm giác chết tiệt này nhỉ? Ôi không được, phải tống khứ nó ngay lập tức ra khỏi đầu!
Thế là t
ôi cứ niệm đi niệm lại câu: “Anh ấy là Shia Labeouf! Anh ấy là Shia Labeouf!” cả n lần.
Có vẻ tốt hơn đấy. Dù cho cả hai đối với tôi đều rất hot, nhưng nếu là thần tượng Shia thì tôi sẽ không còn cảm giác đó nữa.
“Anh Shia này.” – Tôi bâng quơ lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch trong xe.
Úi chết! Câu thần chú ấy khiến tôi bị lậm rồi!
“Em nói gì cơ? Shia?” – Kiwi khó hiểu.
“À không, ý em là, anh Kiwi.” – Tôi tự đập cho mình một cái. – ”Em biết mình không phải ca sĩ chuyên nghiệp, cũng không chắc sẽ làm tốt như ông mong đợi. Nhưng em sẽ cố gắng hết mình! Nhất định!”
Tôi giơ nắm tay lên, bừng bừng quyết tâm. Kiwi thấy vậy liền bật cười:
“Ừ. Anh tin em nhất định sẽ làm được. Anh sẽ ở bên cạnh giúp đỡ em.” – Kiwi vừa nói vừa lái xe.
Anh – sẽ – ở – bên – cạnh – giúp – đỡ – em.
Rất chậm rãi. Rất bình thản.
Câu nói ấy khiến tâm hồn tôi suýt bay vút ra ngoài cửa xe.
“Cảm ơn anh…” – Tôi ngại ngùng cúi đầu xuống. – ”Em xin lỗi vì chuyện lần trước…về cuốn sổ…”
“Xin lỗi gì cơ? Đó đâu phải lỗi của em. Anh phải xin lỗi em mới đúng, lẽ ra anh nên ngăn không cho Antony đọc nó. Em không có lỗi gì hết.”
“Chuyện đó…đúng là em rất yêu mến, ngưỡng mộ anh, không hề có gì khác cả…” – Haiz. Lại bắt đầu tự lừa dối bản thân mình.
“Anh hiểu. Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều. Anh…cũng rất quý mến em.”
o_o
“Hơ…ồ, anh nhìn kìa, cửa hàng ốc! Lâu rồi em chưa đến đó ăn. Trông hấp dẫn quá!” – Tôi vờ chỉ tay ra ngoài đánh trống lảng.
“Ốc?”
“Vâng. Mùa đông ăn ốc luộc tuyệt lắm! Cửa hàng đó không chỉ bán ốc không đâu, còn có khoai tây chiên, nem chua rán, quẩy nóng,…ôi chao.”
Kittt…
Đột nhiên Kiwi dừng xe lại.
“Em nói em thích ăn ốc?” – Kiwi hỏi rất nghiêm túc.
“À ừm…sao ạ? Sao anh dừng xe vậy?” – Tôi rụt rè.
“Chúng ta vào đó ăn đi. Anh cũng đói rồi.” – Kiwi nhìn tôi cười híp mắt.
Hả?
“Anh nói sao cơ ạ? Vào đó?”
“Ừ?”
Nghĩ lại, chuyện này cũng thật kì quặc. Kiwi đi xe hơi thể thao, ăn mặc sang trọng thế này mà lại vào hàng ốc ăn, rồi xì xụp xì xụp…Có hơi hài hước không nhỉ?
“Xuống xe đi. Nghe em nói thì chắc khá là ngon đây.”
Không để tôi kịp từ chối, Kiwi đã mở cửa xe và kéo tôi ra ngoài. Bọn tôi bước vào cửa hàng ốc bé xíu có cái biển đèn ne – on rất bắt mắt: “A, đây rồi! Ốc luộc cô Lan!”
Tôi băn khoăn tự hỏi cô chủ quán đã thay cái biển xì tin này từ khi nào nhỉ? Mùa đông năm trước bọn tôi đến đây ăn nó chỉ đơn giản thôi mà. Còn năm nay thì…
“Chào cô! Cháu đến ăn ốc!” – Tôi tươi cười hớn hở chọn bàn tít trong cùng, kéo ghế ra mời Kiwi ngồi. Anh ấy có vẻ khá cao lớn so với cái ghế nhỏ xíu nơi đây.
“Cho cháu hai bát ốc vừa to vừa nhỏ, một đĩa khoai tây chiên bơ, một đĩa nem chua rán, hai đĩa quẩy nóng.” – Tôi í ới.
“Có ngay! Chờ cô chút.”
Tôi xoa xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh. Còn Kiwi thì ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn khắp quán trông thật buồn cười.
“Anh chưa ăn ốc luộc bao giờ ha?”
“Anh chưa.” – Kiwi nhún vai.
“Nem chua rán? Quẩy nóng?”
“Cũng chưa nốt.”
“Ý. Sao cái gì anh cũng chưa ăn vậy? Học sinh ở đây ai cũng thích ăn mấy món này lắm!”
“Không sao. Chưa ăn thì hôm nay ăn. Sau này ăn. Còn nhiều cơ hội mà.”
“Ừm.” – Tôi gật gù.
Đột nhiên, Kiwi nắm lấy tay trái của tôi và lật ngửa nó lên. Từng ngón tay anh ấy miết lấy đầu ngón tay chai sạn vì chơi đàn guitar của tôi. Như có một luồng điện xẹt qua, tôi vội rút lại ngay.
“Hầu hết bàn tay của những người chơi guitar đều như vậy.” – Tôi giải thích.
“Ừm.”
“Nó khá xấu xí. Nhưng em rất tự hào vì nó. Có chai sạn, có xấu xí thì mới chạm được tới cái đẹp, mới có được Kem của ngày hôm nay. Mất mát một chút cũng đáng.”
Vừa kịp lúc các món yêu thích của tôi được bê ra. Chà, thơm ngon, nóng hổi ghê!
“Để em hướng dẫn anh cách ăn nhé?”
“Okay.”
Nói rồi tôi cầm miếng kim loại hình tam giác nhọn trên tay, bắt đầu dạy Kiwi cách dùng.
“Miếng hình tam giác này thần kì lắm nhé. Nó có thể xiên khoai tây, nem chua rán, cũng có thể dùng để ăn ốc nữa.”
Kiwi nhìn và cũng làm theo.
“Thú vị thật!” – Anh ấy reo lên.
Sau đó, tôi cho một chút ớt vào bát nước chấm.
“Ý? Anh làm cái gì vậy?” – Tôi nhảy dựng lên.
“Lấy ớt?”
“Sao anh cho cả thìa to tướng thế? Nó là ớt nguyên chất đấy, cay lắm!”
“Không sao, anh ăn cay được mà.” – Kiwi cười hì hì rồi bắt đầu ăn thử miếng ốc đầu tiên.
“Nhưng nó cay lắm…” – Tôi ra sức khuyên can.
Đúng như dự đoán, vị cay của nó đã khiến Kiwi đỏ bừng cả mặt. Nước mắt giàn giụa trông đến khổ sở. Nhưng anh ấy vẫn cứ lì lợm tiếp tục.
“Không sao…rất ngon mà!”
“Anh có chắc không?” – Tôi phải hỏi lại thêm lần nữa.
“Ừ, chắc mà.”
Tôi tự nhủ rằng khả năng ăn cay của Kiwi thật cao cường, hơn cả ông nội nhiều lần. Bữa cơm nào ông cũng ăn kèm hết cả một quả ớt. Cứ tưởng ông là thiên hạ đệ nhất ăn ớt rồi, hóa ra còn có người siêu hơn ông!
Nhưng tôi đã đoán trật lất.
Tạm biệt cửa hàng “A, đây rồi! Ốc luộc cô Lan!”
Chỉ một lúc sau, chúng tôi bước ra khỏi quán kem gần đó, mỗi đứa hai tay hai cây kem ốc quế, ăn hết sức nhiệt tình.
Haiz.
Có một điều hài hước xảy ra sau đó là tôi tình cờ gặp Gigi cùng mấy đứa nữa đang bước ra khỏi shop thời trang. Trên tay họ là một đống túi xách các loại, hớn hở cười nói vui vẻ.
“Chào các cậu.” – Tôi dừng lại và mở lời đầy thân thiện dù chẳng hề ưa gì mấy cô nàng này.
Gigi lúc đó đang bận trò chuyện rôm rả, nhìn thấy tôi, cả đám cùng đứng khựng lại, tròn xoe mắt.
“Bạn em hả?”
“Vâng, là bạn cùng lớp.” – Tôi đáp lại Kiwi.
“Chào các em.” – Kiwi khẽ nghiêng đầu chào lịch sự.
“Chào…chào anh!” – Gigi lắp ba lắp bắp, và mắt cô nàng thì cứ dán chặt vào anh ấy không rời.
Chà, chuyện này tôi biết mà. Bạn nhớ không, tôi đã có vài lần nói về việc Kiwi là mục tiêu được yêu thích và săn đuổi hàng đầu của trường Isaac Newton. Hầu hết bọn con gái đều chết mê chết mệt anh ấy.
“Ừm…bọn tớ phải về bây giờ, đi trước nhé!”
Nói rồi tôi cùng anh Kiwi lên xe ra về, còn Gigi thì cứ đứng ở đó, há hốc mồm ra kinh ngạc.
Thật lòng mà nói, ngày trước khi đi bên cạnh anh ấy, nhìn thấy thái độ bực bội của hội Gigi, tôi thấy hả hê lắm. Việc này chẳng khác nào chọc tức cô nàng. Nhưng bây giờ, tôi chẳng thấy thú vị một chút nào.
Nếu là trước đây, tôi sẽ ước được ngồi trong xe của Kiwi mãi như thế này. Nói chuyện với anh ấy mới thú