chào nhau, Anh bỏ chiếc kính gọng đen của mình ra rồi bắt đầu thử một số chiêu thức cơ bản. sau một hồi, cả hai đều nhíu mày nhìn nhau nhưng mặt vẫn không biểu cảm. rồi Nam quay sang nhìn Sơn nói với vẻ lạnh nhạt:
- Không phải thử, cô ấy xứng đáng đai đen…
- Ồ… – Vì chưa bao giờ nghe Nam khen ai nên mọi người rất ngạc nhiên khi anh ấy công nhận ai đó. Anh đứng đó nhìn Nam, Nam cũng quay lại nhìn. Hai ánh mắt vô hồn nhìn nhau, thấy vậy Sơn bảo:
- Nam và Anh cùng nhóm tập, mọi người bắt đầu khởi động…
Sau khi khởi động, bắt đầu chia nhóm. hai tảng băng có khác trong khi tập không nói gì với nhau, khi nào có người nào muốn nghỉ thì họ dừng lại xong lại tiếp tục. thật ra thì trong bề ngoài lạnh lùng của Nam hiện đang ngạc nhiên, một cô gái xinh đẹp mà cũng lãnh đạm y như cậu thậm chí không nói câu nào trong lúc tập luyện. giờ cô đang ngửa cổ uống nước, mái tóc dài được cô cột đuôi ngựa,ánh mắt đó tuy vô hồn vô cảm nhưng nó lại khiến cậu như bị cô phát hiện rằng, cậu yếu đuối hơn bề ngoài rất nhiều,bề ngoài tuy như vậy nhưng khi chạm ánh mắt đó thì không hiểu sao cậu thấy bối rối và phải ngoảnh đi.
Anh đang cảm thấy mừng vì tìm được người phối hợp phù hợp. trước đây không ai có thể tập đôi với cô vì cô quá mạnh, giờ kiếm được người tập cùng tốt thế này cô sẽ nhanh chóng tiến bộ. Nhận ra Nam đang nhìn mình, cô buông chai nước xuống, nhìn về phía Nam,vẫn là ánh mắt không biểu cảm nhưng Nam đã nhanh chóng quay mặt đi.
…
Đã 7h tối, mọi người bắt đầu nghỉ. khuôn mặt ai cũng thấm mồ hôi lạnh. Nhanh chóng đi thay đồ rồi về nhà.
Trên đường về tình cờ Minh nhìn thấy Anh đang đi cùng chiều với mình. cậu vừa ra khỏi lớp học thêm, đang đi về bến xe buýt. đang đi đằng sau A nh,Minh nhìn thấy 2 tên đang quấy rối Anh. Tự nhiên lòng dũng cảm ở đâu đến cậu đên chắn trước người Anh hùng hồn nói với 2 tên kia :
- Chúng mày không biết xấu hổ hả? hai đứa con trai đi bắt nạt cô gái yếu đuối thế này, tao gọi công an đến bây giờ…
- Công an? – Hai tên kia nhìn nhau rồi cười lăn, cười bò- Ha ha giờ vẫn có kẻ ngốc nghếch đến việc gọi công an nữa cơ,haha
Minh giận tím mặt. đúng là lúc nãy rối quá, không kịp nghĩ ra lí do khác, quay lại nhìn Anh, dù vẫn giữ vẻ bình thản nhưng khóe môi hơi nhếch lên,một nụ cười thoáng qua xong chớp mắt đã trở lại lạnh lùng. Minh nghĩ mình bị hoa mắt thì tiếng của 2 tên kia khiến cậu sực tỉnh:
- Xử nó trước, lát thì xử con bé sau.
A một con dao giơ lên, theo phản xạ thì Minh đưa tay ôm đầu, con dao chém 1 phát vào tay Minh. Vết thương không sâu, chỉ chảy ít máu. Trước khi tên kia chém phát thứ hai đã có một cái bóng chân giơ lên đá bay con dao của hắn, chưa kịp định thần lại thì một cú đá thẳng vào cằm hắn, hắn lật mặt ngã ra sau. tên còn lại thấy vậy sợ quá chạy mất. Minh trố mắt nhìn,cậu không ngờ với một cú đá mà tên đó đã nằm đo đất rồi. định thần lại đã thấy Anh dợm bước bỏ đi, cậu bèn gọi với lại:
- Ê, cậu không sao chứ?
Anh dừng bước, ngoảnh lại nhìn thấy máu vẫn còn nhỏ giọt trên tay Minh cô lầm bầm:
- Phiền phức… – Rồi ngẩng lên nói với Minh giọng không biểu cảm- Đi mau…
Minh nghĩ mình nghe nhầm xong thấy cô quay người bỏ đi thì cậu cũng đứng dậy đi theo. Đang đi thì trời đổ mưa, chạy nhanh về phía nhà trọ, mở cửa bước vào, người đã sũng nước. vứt chiếc cặp lên sô pha,Anh đi vào phòng lấy bộ quần áo đi tắm, mặc cho ánh mắt ngơ ngác của Minh. Khoảng 15’ sau,cô đi ra khỏi nhà tắm. đồ ở nhà của cô cũng chỉ là áo thun, quần sooc. Cô lại vào phòng, lấy ra một cái áo thun du lịch màu xám và chiếc quần kẻ sọc ca rô đi ra đưa cho Minh vẫn đang ngơ ngẩn,lạnh lùng nói:
- Tắm rồi thay đồ đi,ướt hết nhà tôi rồi…
- À ừ…
Cậu đi vào phòng tắm cô bắt đầu cắm cơm rồi nấu ít đồ ăn trong tủ lạnh xong bưng tất cả ra ngoài phòng khách. Trời vẫn mưa.
Thoải mái bước ra từ phòng tắm, ra phòng khách đã thấy cô nấu xong bữa tối, phòng không có ti vi chỉ có chiếc đài cầm tay đang phát ra tiếng nhạc. cô ngồi trên sô pha, mái tóc ướt sũng, thả dài xuống vai, cô đang ngồi vuốt ve em chuột sóc đang chén bữa tối, cô không nhìn cậu, có vẻ đang nghe nhạc. thấy cậu đứng đấy hồi lâu không nói gì, cô buột miệng:
- Đứng đó nhìn tôi thì cậu no bụng được hả?
- À, xin lỗi… – Minh ngượng ngập, mặt đỏ rần rần.
Bước đến và ngồi vào bàn. Đồ ăn cũng không có gì gọi là bày vẽ chỉ có 1 đĩa thịt chiên xù, một bát canh bí ngô và 2 quả trứng ốp. nhưng chẳng hiểu sao Minh thấy ăn rất ngon, cách nấu của cô rất lạ khiến mùi vị của chúng cũng khác biệt so với mọi người. Minh ăn liền tù tì 3 bát, đến khi sạch nhẵn nồi cơm mới ngẩng lên và nhận ra rằng Anh đang nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên. Minh lập tức buông bát, lấy tay gãi đầu, cười hì hì:
- Xin lỗi, mình đói quá, với lại cậu nấu ăn ngon lắm!
- Ờ… – Anh trả lời, giọng nhẹ hơn vì lâu rồi không có ai khen cô cả. nhưng cái gì đang xảy ra đây?tại sao cô lại dễ bị kích động, dễ mủi lòng vậy? không thể nào, phải nhanh chóng lấy lại tinh thần thôi. Nghĩ vậy cô đứng dậy thu dọn bát, Minh lập tức ngăn lại:
- Cảm ơn đã cho mình ăn, mình rửa cho…
Không ngăn cản, đó là điều đương nhiên mà… Anh bắt đầu lấy lap- Top ra bắt đầu công việc. bất chợt cô nhìn ra ngoài cửa, mưa vẫn rất nặng hạt nhưng lại không có sấm chớp gì, thôi thì mặc nó vậy.
Minh rửa bát xong ra thấy Anh đang đánh máy trên lap- Top bằng một tôcs độ rất nhanh, cậu đến gần nhìn và nhận ra cô đang dịch sách. Không muốn làm phiền Anh nên cậu cũng lấy bài tập ở chỗ học thêm ra làm. Mặc dù có bao nhiêu câu muốn hỏi nhưng cậu nghĩ giờ thì im lặng là tốt nhất.
Làm xong đống bài tập, ngẩng lên nhìn thì Minh thấy em chuột sóc đang ngủ ngon lành trên vai Anh, mắt Anh đang dán vào màn hình, cậu cứ nhìn như vậy rồi ngủ gục lúc nào không biết.
Minh tỉnh dậy khi nghe 1 tiếng ‘xoảng’ lớn. cậu khẽ mở mắt, nhận ra mình đang nằm ở sô pha, chiếc quạt máy vẫn đang chạy, người cậu đắp cái chăn mỏng. cậu nhìn về phía tiếng động vừa phát ra, hóa ra là chị hang xóm đánh rơi bình nước ngay trước cửa phòng. Nghe thấy tiếng động, Anh đang nấu ăn cũng chạy ra xem, chỉ thấy chị kia lắp bắp:
- Vừa mới đến mấy hôm nay đã lôi trai về là sao?
- Có chuyện gì không? – Giọng Anh lơ đễnh
- Đây là ai? – Chị ta chỉ vào Minh
- Bạn cùng lớp… – Giọng Anh vẫn thản nhiên như không.
- Thế sao nó lại ở đây?
- Hôm qua mưa!
- Mưa thì sao?
- Thì bị ướt, phải ở nhờ- Anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn
- Không xảy ra chuyện gì chứ?
- Chị nghĩ tôi là ai hả?
- Ờ,không xảy ra gì thì tốt, lần sau tao còn bắt gặp thì cẩn thận đấy… – Nói xong chị ta ra về, không quên tặng Minh một cái lườm nguýt dài…
- Ai vậy? – Minh hỏi
- Chị họ.
- Sống bên cạnh à?
- Ờ… – Anh nói một cách không quan tâm rồi bỏ vào bếp.
Chap 3: Hot boy là số 0.
Sau khi ăn sáng xong, Minh cùng Anh đến trường, trên đường đi Minh luôn hỏi chuyện Anh rất nhiều nhưng Anh luôn trả lời một cách hờ hững:
- Con chuột của cậu tên là gì?
- Earl grey…
- ‘bá tước màu xám’ hả?
- Ờ…
- Sao lại đặt tên đó?
- Tôi thích trà bá tước.
- À,ra vậy.
Minh gật gù, loáng cái đã đến cổng trường rồi. hai người vừa bước vào đã nghe thấy một tiếng gọi đằng sau:
- Minh!!!
Minh ngoảnh lại nhìn, à là thằng bạn từ nhỏ của Minh. Tên bạn chạy đến bá cổ Minh:
- Thi trường này sao không nói?
- Mày cũng vậy còn gì,từ lúc chuyển nhà không liên lạc gì với người ta thì thôi lại còn.
- Ờ há…mà ai đây? – Tên bạn ngó sang Anh.
- À bạn cùng lớp tao,Anh đây là Tuấn bạn từ bé của tớ.
Anh quay sang nhìn Tuấn, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Tuấn 3s, rồi quay sang Minh, mặt không cảm xúc:
- Tôi lên lớp trước…
Anh quay người đi lên lớp để lại hai bản mặt ngơ ngác, lát sau tên Tuấn mới vỗ vỗ vai Minh:
- Xinh thật… nhưng có vẻ hơi kiêu
- Ờ, chắc vậy. tao chưa thấy cô ấy cười bao giờ…
- Cá tính nhỉ,lát tao thử lên làm quen xem sao…
- Bao nhiêu rồi?
- Cái gì bao nhiêu?
- Mày quen bao nhiêu em ở trường này rồi?
- Không đếm nổi…
- Mày không tán được Anh đâu… – Minh nhíu mày
- Mày đùa, không ai lại từ chối hot boy như tao- Tuấn vỗ ngực tự hào.
- Ban nãy thì sao? – Minh châm chọc
- Lúc nãy là có mày,chắc nó ngại, mày cứ mở to mắt ra mà xem bạn mày nhá…há há
- Tao báo trước rồi đấy nhá.
- ưm lên lớp đi, lát tao lên
- Ờ…
Ra chơi tiết 2…
Anh đang cắm cúi giải bài toán thầy vừa cho tiết trước, đang tập trung tinh thần cao độ nên không hề nghe thấy bất cứ âm thanh chói tai nào đang phát ra xung quanh. Trong khi đó:
- Anh Tuấn, em yêu anh…
- Amh Tuấn, em hâm mộ anh
- Anh Tuấn…
- Anh Tuấn…quen với em đi…
Tuấn mỉm cười với đám con gái bu quanh người cậu, mặt thách thức hướng về phía Minh. Minh đang ngồi với lũ con trai nhìn Tuấn, chỉ nhún vai rồi đánh ánh mắt về Anh đang cắm cúi làm toán.
- Xin lỗi các bạn tôi cần đi qua… – Tuấn mở nụ cười với các cô gái xung quanh, một nụ cười đầy ma mị. các cô gái lập tức nhường đường cho Tuấn. Cậu bước thẳng về phía Anh, cất giọng nhẹ nhàng:
- Mình làm quen được không, Hoàng Anh?
Nghe thấy tên mình, Anh ngẩng lên nhìn Tuấn, vẫn cái nhìn không cảm xúc. Xong lại tiếp tục làm toán không để ý đến Tuấn nữa.
Khuôn mặt Tuấn giờ đang méo xệch. Nụ cười đầy ma mị vừa rồi đã biến thành một hình dạng khó định nghĩa, cậu nhíu mày giơ tay tóm lấy tay Anh, lôi dậy, một tay đặt vào cằm Anh,đẩy mặt cô lên, hướng vào mặt cậu:
- Sao lại bơ tớ?
Lời vừa dứt, Anh đưa tay lên nắm cổ tay Tuấn, vặn ngược ra đằng sau, khuôn mặt cô khẽ chau lại. cô thật sự đang bực tức, có kẻ dám đụng vào mặt cô lại dám tóm tay cô nưa, hắn chán sống rồi:
- ái ui… – Tuấn khẽ rên rỉ.
Anh đẩy người Tuấn, ép đi ra đến cửa. vừa tới cửa cô giơ chân đạp thẳng vào lưng hắn khiến hắn ngã nhào ra đất. xong đâu đấy lại đi vào bàn, không chú ý đến xung quanh.
Tuấn vừa bực vừa thẹn,cậu đi lại chỗ Anh, giằng sách khiến Anh nhíu mày rồi ngẩng lên, Tuấn hất hàm nói:
- Cô đã phạm sai lầm rồi đấy.
- Về điều gì? –giọng Anh lơ đãng, tay đưa lên chống cằm.
- Cô có biết trong ngôi trường này tôi có bao nhiêu fan không?
- Không… – Anh không nhìn Tuấn, tay mân mê cái đuôi tóc
- Không ư? Nói cho cô biết, hầu hết học sinh nữ trong trường này đều hâm mộ tôi đấy.
- Nghĩa là vẫn có người không hâm mộ phải không? Tôi nằm trong đó đó. – Anh thản nhiên.
Mặt Tuấn hiện giờ không có gì để tả, lông mày chau lại, môi mím chặt, mặt bừng bừng tức giận, chỉ thẳng vào Anh, quát:
- dù có, nhưng rất ít, họ không thể so sánh với những người hâm mộ của tôi được.
- Vì điều gì? –mắt không rời đuôi tóc, Anh hờ hững đáp lại.
- Cái gì???
- Họ hâm mộ cậu vì cái gì?
- Đương nhiên vì tôi…tôi… – Đang định nói Tuấn bỗng nhận ra có rất nhiều người đang quan sát cuộc nói chuyện của cậu, cậu còn nhìn thấy Minh nháy mắt với mình, còn tặng nụ hôn gió nữa. chả lẽ đúng như Minh nói, cậu hớ rồi sao???
- Vì khuôn mặt tôi đẹp, tính cách tôi tốt, gia cảnh tôi giàu có nên nhiều em cắm đầu xin chết phải không? – Anh nhìn Tuấn, giọng nói ánh lên vẻ châm trọc. – Đối với những điều vừa rồi, tôi thấy khuôn mặt cậu nhăn nhó như khỉ, tính chẳng ra gì, còn nhà giàu thì…ừm cứ cho là nhà cậu có tiền, nhưng theo tôi biết, một công tử như cậu chắc tiền đều từ bố mẹ phải không? Sao im lặng thế? Trả lời đi chứ?
Mặt Tuấn hiện giờ xám ngoét, môi run run, cậu gằn giọng:
- Trong 3 ngày, gia đình cô sẽ tan cửa nát nhà.
Anh quay sang nhìn chung quanh mọi người rồi nói:
- Sao mọi người lại đi hâm mộ cái tên này, vì cái mặt hắn ư? Hay vì hầu bao hắn dày? – Lại quay sang Tuấn- Cậu muốn phá hoại ra đình tôi hả? cứ tự nhiên, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi có hàng trăm nhân chứng đang nghe cuộc nói chuyện của chúng ta. Cậu làm nhà tôi tan cửa nát nhà, tôi làm nhà cậu khuynh bại gia sản, đưa cậu đến trước tòa và cậu không thể nào thoát tội dù gia đình cậu có bán tập đoàn nhà cậu cũng không cứu nổi. cứ thử xem. – Anh nhìn Tuấn bằng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị, chắc chắn về điều mình nói.
Tuấn khẽ nhếch mép cười, nói giọng giểu cợt:
- Vậy cậu không biết rồi, tập đoàn nhà tôi lớn thứ hai thế giới, bán đi có khi còn mua được cả nước Mĩ chứ đừng nói đến một hội đồng tòa án nhỏ bé.
- Vậy hả? nhà cậu cũng chỉ đứng thứ hai thế giới mà thôi, có đủ khả năng để làm tan cửa nát nhà tập đoàn lớn nhất thế giới không? – Anh hơi nhếch mép, nói tiếp- Tôi nhớ không lầm thì cả tập đoàn nhà cậu chỉ bằng một phần mười tập đoàn Key lớn nhất thế giới, phải không?
Mặt Tuấn xám ngoét, lắp bắp:
- Đừng nói cô là…
- Đúng… – Ngắt lời Tuấn, Anh thản nhiên nói.
Tuấn bừng bừng tức giận trong con mắt của tất cả mọi người, các cô gái chợt nhận ra, thần tượng của mình cũng chỉ là con người bình thường, chả có gì đặc biệt ngoài gương mặt và tính cách giả tạo, chả ai bảo ai tất cả đều cười nhạo cái bản mặt lúc đỏ bừng, lúc xám ngoét của Tuấn.
Đúng lúc đó, tiếng trống vang lên, Tuấn hằm hằm bỏ đi, Anh quay lại bản mặt lạnh ban đầu,sắp đồ cho tiết sau, không chú ý đến ánh mắt mọi người đang nhìn cô tròng trọc.
Lát sau, một cô bạn xinh xắn chạy lại chỗ Anh, vui vẻ nói:
- Mình rất ấn tượng với cậu, kết bạn nhé!
Anh đánh mắt lên nhìn, ra là Thanh Tâm cô bạn lớp phó học tập- Người đạt điểm cao nhất kì thi. Anh hờ hững đáp:
- Cậu không thể chịu tôi được 3 ngày đâu.
- Không sao, mình tin là có thể đến khi một trong hai chúng ta mất đi- Tâm cười tươi rói
Anh tiếp tục nhìn xuống cuốn vở làm bài, mặc cho cái miệng của Tâm đang nói những chuyện từ mặt đất lên tận trời xanh.
Anh bắt đầu khâm phục Tâm về khả năng độc thoại một mình. Suốt 3 hôm nay, Tâm hết kéo Anh xuống canteen lại lên thư viện, Tâm nói rất nhiều chuyện, Anh nghe một cách không hứng thú nhưng cũng có nói nhiều hơn so với trước kia. Như hiện tại đang ở thư viện, Tâm tò mò:
- Hôm trước cậu với Tuấn cãi nhau, cậu là con gái tập đoàn Key hả?
- Không- Anh trả lời thẳng thừng.
- ủa, là sao?
- Tôi có nói tôi là con gái tập đoàn Key hả?
- Cậu chả nói là… – Đang nói, Tâm nghĩ lại cuộc nói chuyện đó, rồi nhận ra đúng là Anh chẳng hề nhận mình là con gái tập đoàn Key, bèn cười cười- Ừ đúng là cậu không nói, nhưng sao cậu lại nói như vậy với cậu ta?
- Chơi đòn tâm lí thôi. Hắn kiêu căng quá mà… – Anh thản nhiên trả lời.
- Vậy sao cậu biết tài sản nhà hắn chỉ bằng một phần mười của tập đoàn Key.
- Ờ, hay là ở chỗ bố tôi là bộ trưởng bộ tài chính của tập đoàn Key, còn chị họ tôi lại là thư kí của bộ trưởng bộ tài chính của tập đoàn nhà hắn, nên họ hay trao đổi với nhau, một lần tôi nghe được thôi…
- quả nhiên, cậu rất ấn tượng, lại thú vị nữa, hi hi, không biết liệu có ai có thể làm cậu cười không nhỉ?
- …có…
- Ai vậy? – Tâm ngạc nhiên hỏi lại
- Hai người…
- Cậu nói nghe coi, đừng giấu nữa mà…
- …một là mẹ tôi, hai là… – Anh đang nghĩ đến nụ cười gần đây nhất của mình, đó là lúc Minh hô hoán với hai tên lang thang là sẽ gọi cảnh sát, lúc đó Anh thật sự muốn cười thật to nhưng cuối cùng chỉ là một cái nhếch mép.
- Khụ khụ…
Tiếng ho vang lên khiến Anh và Tâm quay lại. Vừa nhắc tào tháo tào tháo đã đến, Minh đang đứng sau lưng hai người tay cầm cuốn sách mới tìm được. Từ hôm đối chất với tên Tuấn tới giờ, Minh nghỉ học vì bị ốm. Hôm nay có giờ tự học vào tiết đầu nên Tâm kéo Anh xuống thư viện không ngờ lại gặp Minh ở đây.
Nhìn thấy Anh và Tâm đang nhìn mình, Minh bước lại gần ngồi đối diện với hai người, nói:
- Mình ngồi đây được chứ? – Giọng Minh hơi khàn.
Tâm đang định nói “tất nhiên” thì có một giọng nói khác vang lên:
- Không phải cậu đã ngồi trước khi hỏi sao. – Anh thản nhiên nói, mắt vẫn không rời cuốn sách.
Minh cứng họng, mất mấy giây định thần cậu mới gãi đầu cười xòa:
- Ừ, mình xin lỗi. khụ khụ…
- Không sao, cậu nói vừa thôi, kẻo… – Tâm đang nói bỗng khựng lại, có một cái kẹo gừng đang ở trước mặt Minh. Và người đưa nó đương nhiên là…Anh???
Thấy Minh mãi không cầm kẹo, Anh lên tiếng giọng vẫn thản nhiên:
- Cầm và ngậm đi, ồn ào quá.
- À, ừ… – Minh chìa tay đón lấy cái kẹo nhưng không nỡ ăn, lần đầu tiên Anh tặng cậu một thứ gì đó, chả hiểu sao nhưng Minh đút luôn vào túi, mỉm cười nhìn Anh rồi bắt đầu đọc sách, thỉnh thoảng cũng có ho nhưng Minh đã cố nén đi nhiều.
Nãy giờ có một người đang há hốc mồm nhìn cả hai, là Tâm. Mặc dù quen Anh chưa đầy một tuần nhưng cô khá thích với cách ăn nói của Anh mặc dù Anh nói rất ít, mới đầu còn chả chịu nói gì. Vậy mà…còn đưa kẹo cho Minh, có phải người thứ hai làm cho Anh có thể cười…là Minh. Tâm suy nghĩ một lúc, rồi nhún vai nghĩ thầm “ chắc anh chàng Minh này có gì đặc biệt rồi, tạm thời cứ theo rõi đã, thật thú vị hihi”.
Chap 4: Đối chất với “Bà La Xát”
Thời gian đúng là thứ đáng mơ ước nhất vì nó chẳng bao giờ đợi ai cả. Mới hôm nào ta còn nằm trong nôi nghe câu hát à ơi ngọt lịm của mẹ chả mấy chốc ta sẽ lớn dần và già nua theo năm tháng. Khi nghĩ về quá khứ ta luôn mong có thể quay trở lại nhưng đương nhiên nếu có thể quay ngược thời gian cũng chỉ có trong giấc mơ mà thôi. Ôi nãy giờ nói lằng nhằng nhiều quá, liên thiên thật rồi >.”<
- Không thì thôi. Tùy…
Anh vừa vứt cái máy sang bên cạnh thì có tiếng gõ cửa, mở cửa ra, lại là tên Minh:
- Merry chrismas, my friend!
- Ờ, cứ dùng tiếng việt cho nó lành, vào đi, lạnh quá.
- Ừ, – Minh bước vào xong cậu lại ngoảnh sang- Cậu có muốn ra nhà thờ không?
- Có.
- Vậy chúng ta cùng đi. – Mắt Minh sáng lên.
Anh nhìn Minh, rồi đi vào phòng ngủ thay đồ. Khẽ đút cái hộp có đựng hai sợi dây chuyền vào túi, cô đi ra ngoài, nói với Minh:
- Đi thôi!
Đi dạo vòng quanh mấy khu phố, hai người ngồi tại quán trà chanh bệt trên hè phố. Không phải không muốn vào nhà thờ mà không thể chen chân vào nổi, quá đông. Người chen chúc người, ai mà béo muốn giảm cân chui vào đấy một lúc đảm bảo sẽ giảm được khối mỡ thừa.
Ngồi uống cốc trà chanh, nghe tiếng chuông nhà thờ ngân vang, nhìn cây thông lớn trang hoàng lộng lẫy bên cửa hàng bên đường, không khí ấm áp của năm mới bao trùm tất cả mọi thứ. Lúc này, Minh lấy ra một hộp quà nhỏ, giơ trước mặt Anh:
- Giáng sinh vui vẻ!
Anh vui vẻ cầm món quà, mở ra. Một sợi dây treo điện thoại có hình mặt trăng và ngôi sao có gắn mấy viên kim cương (giả). Trong đêm tối, nó phát sáng lấp lánh. Minh mặt hơi ửng đỏ hỏi:
- Thích không?
- Rất đẹp, cảm ơn.
- Cậu thích là mình mừng rồi! – Minh cười.
Anh nhìn Minh mấy